XtGem Forum catalog
TheGioi9x.EU
Wap Tai Game Doc Truyen Cho Mobile
Game HOT:
Tải Game nông trại Avatar 2.4.1 mới nhất
Phong Vân Truyền Kỳ - Tuyệt Đỉnh Mobile
Khí Phách Anh Hùng - Game Việt
»  Game võ lâm 3 Online cho mobile
» Game online hay nhat hien nay
Truyen Teen - Vì anh thật ngốc page 6

Phần VI : Tìm lại ký ức.

25

Minh Nhật thật sự shock trước lời đề nghị của My My… Thình lình một cái ngã ba to tướng hiện ra trước mặt anh. Anh đang đứng ở cuối một ngã, anh phải rẽ bên nào bây giờ…??? Bên nào mới là tốt cho cả hai cô gái ??? Minh Nhật chống tay lên thành ghế ôm trán bất lực…

-Thôi anh bỏ đi, em chỉ đùa thôi…-My My cười mèo xẹo-Em vào trường nha!

My My đứng phắt dậy, nước mắt cô lại tuôn trào, cô quay đi vội gạt ngay chúng… Bỗng một cái nắm tay kéo cô quay lại…

-Khoan đã…….anh đồng ý…….
....
Một buổi chiều, Minh Nhật lang thang bên bờ sông Swan. Hoàng hôn buông nhẹ, hoàng hôn bao giờ cũng cho ta cảm giác buồn tẻ nhưng yên ả, nó khác với bình mình ấm áp là thế.
Minh Nhật đã chấp nhận yêu My My, quên Ngọc Bảo! Anh đã quyết định đúng chưa ? Nhìn Bảo đau đớn, vật lộn với mớ kí ức xấu xa ùa về, anh ko cầm lòng !

Có những việc làm tàn nhẫn nhưng đó lại là tình yêu… Cũng như Bảo ngày xưa…

Có lẽ đây là cách tốt nhất, Bảo sẽ mãi mãi quên anh và sống tốt bên Trường Giang hoặc Quân. My My cũng ko phải đau khổ, cô bé cũng đã bất hạnh nhiều rồi, một cuộc sống vất vã kím tiền cho việc học, anh cần bảo vệ cô bé! Hai người con gái ấy sẽ hạnh phúc phần đời còn lại. Anh sẽ chăm sóc tốt cho My My, còn Bảo thì đã có Trường Giang…

Nhưng bạn có biết, có những người sinh ra ông trời đã mặc định họ là của nhau…?

Một cô gái mặc váy hoa xòe, tóc dài uốn cong phần đuôi… Gió thổi lất phất làm mái tóc cô tung bay, cô đưa tay vuốt nhẹ chúng. Cô đang ngồi bệt trên cỏ ngắm dòng song hình con thiên nga kia…
Anh lại gần….là Ngọc Bảo… Vẫn cái dáng người ấy, mái tóc ấy… Thú thật thì Bảo xinh hơn My, ít ra cũng vì cái lý do My My phải bương chải với đời nhiều hơn nên nhan sắc cũng phần nào hao mòn. Ngọc Bảo có nước da trắng hơn My My, sóng mũi cao hơn, đôi môi đỏ mọng hơn, đôi mắt thì My My lại đuộm buồn và chai sạn hơn còn đôi mắt Ngọc Bảo thì quá đỗi ngây thơ và trong vắt… Bảo luôn để tóc dài còn My My tóc chỉ chấm ngang vai.

Tim anh chợt trở về cái cảm giác 5 năm về trước! Lạ ! Anh thấy lạ ! Anh đã hứa với Trường Giang ko gặp Bảo nữa, quyết định với My My là sẽ yêu cô quên Ngọc Bảo. Nhưng sao giờ đây, lý trí lại ko thể chiến thắng con tim. Anh là người vốn sống nguyên tắc cơ mà. Anh luôn tự nhủ yêu bằng lý trí mới là yêu khôn!
Và rồi anh cũng đã trót “dại”
.
.
Anh đến bên cạnh Bảo, cho 2 tay vào túi quần, nhìn chăm chăm ra dòng sông kia…

-Ụa anh Phong, hi… Anh ngồi xuống cạnh em đi.
Minh Nhật gãi đầu, anh ngồi xuống, trộm nhìn nó…
-Mỗi khi thấy nhớ nhớ gì đó, em lại ra đây ngồi! Mà anh sang đây làm việc hay học tập?
-À, chỉ là nghỉ ngơi thôi !
-Anh Phong nè…. Em thấy anh trông quen lắm ! Nhưng ko sao nhớ nỗi…..buồn thiệt.
Minh Nhật nhìn nó, lòng đau thắt, tim anh lại như bị cứa hàng ngàn nhát dao…

-Em ko có kí ức anh à! Ai sống trên đời mà không có những kỉ niệm về tuổi thơ, về gia đình… Nhưng sao em lại ko có? T_T Những gì xảy ra trước năm em 16t, em đều ko nhớ !
-Nếu ko nhớ được thì em cứ xem như mình ko muốn nhớ đi! Có được không ?
-Nhưng khó chịu lắm anh à! Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra ! Em biết anh Giang và anh Quân yêu em nhiều nhưng tại sao em lại ko thể nào có tình cảm được với 1 trong 2. Phải có lí do nào đó vô hình ngăn em ! ...T_T…
Khóe mắt nó bỗng đỏ hoe…
-Em….em đừng khóc…em làm tôi đau lắm biết không ?

Nó càng khóc nhiều hơn, ko to nhưng thật sự nó khóc ngày một nhiều… Nó khóc thế có biết lòng ai đang thắt lại…

Minh Nhật choàng nhẹ tay qua vai nó… Kéo nó vào lòng…

Nước mắt nó ướt đẫm cả vai áo anh. Lâu rồi anh mới lại được ôm nó thế này… Anh thấy lòng lâng lâng một niềm hạnh phúc nhưng niềm hạnh phúc này cũng quá đỗi chua xót. Bây giờ đây chẳng muốn nghĩ về gì nữa, về My My và Trường Giang đấy. Anh chỉ biết, anh đang ôm nó vào lòng, dỗ dành nó, cái điều mà 5 năm về trước anh đã ko thực hiện được. Nó đã khóc nhiều vì anh nhưng anh nào có biết… Cả hai đều im lặng…. Bờ vai anh khô dần…. Trời cũng dần tối đi, cứ thế mà chẳng ai nói với ai câu nào…

Tưởng rằng đã quên
Nhưng sao vẫn nhớ ?
Tưởng rằng đã quên
Nhưng sao vẫn chờ ?
[Nana]

“Minh làm gì vậy… Sao lúc này đây mình ko thể mạnh mẽ được… Mình….mình…”

-Bảo…. Bảo nè…

Anh cuối xuống nhìn nó… Nó ngủ thiếp đi rồi! Sao trên đời này lại có một thiên thần đáng yêu như nó! Thế mà anh đã làm gì với thiên thần ấy !? Mang lại những đau khổ, bất hạnh thôi có đúng không ? T__T

Bảo khẽ thức giấc, nó ngẩn đầu dậy nhìn Minh Nhật, ánh mắt nó trong sáng đến long lanh…
-Chết, em xin lỗi, gió mát quá em ngủ lúc nào hok hay!
.
"Kiss"

Minh Nhật bất ngờ đặt lên môi nó một nụ hôn.

Nụ hôn chỉ trong tích tắc... Anh cũng ko biết tại sao mình làm vậy. First kiss, second kiss và giờ là third kiss đều chỉ thuộc về một người-là nó.

Nó thấy tim mình đập mạnh, mọi thứ dường như đông cứng lại, rồi nó mở mắt to nhìn anh ko nói gì! Cũng ko có vẻ gì là trách cứ anh. Chợt có gì đó chập chờn trong đầu nó, cơn đau kia lại về, nó thốt lên một tiếng rỗi ngã vào lòng Minh Nhật...

-Bảo.... Bảo...em sao vậy?

Bên kia đường là khách sạn ở Minh Nhật đang ở, anh vội bế nó vào trong nằm nghỉ...

Một cô gái khác đứng phía xa xa nước mắt tuôn rơi, cô đã thấy tất cả, cô ngậm ngùi bước đi...(T__T hix mọi người cũng biết là ai rồi chứ)

Trời bỗng nỗi gió, mưa bắt đầu rơi tí tách từng hạt... Cô gái ấy cứ thế bước đi mặc xung quanh đang xảy ra những gì... Mưa càng lúc càng nặng hạt... Cô gái cũng bắt đầu òa khóc, nước mắt cô hòa lẫn vào nước mưa... Cô ko ai khác chính là My My.

Bên trong khách sạn, Minh Nhật đang ngồi cạnh chiếc của giường của anh mà Bảo đang nằm. Anh gục xuống và ngủ lúc nào hok hay.

Ngoài kia trời vẫn mưa, cô gái ấy vẫn cứ bước trong vô vọng...

Ngày anh đến,
Em u ám bỗng hóa vui tươi…
Em cười nhiều, tim bỗng nở hoa lá.
Hạnh phúc thật là những điều giản đơn
Nhưng tiếc thay chỉ do em hớn hở
Ôm mộng đẹp rồi bỡ ngỡ một chiều xuân
Đau đớn thay mãi trong vòng luẩn quẩn.
Trách phận mình bạt bẽo quá đi thôi !
[Nana]
.
.
.
1am - Mưa vẫn còn rả rít

Bảo thức giấc, nó ngồi dậy dụi mắt nhìn xung quanh... Minh Nhật đang ngủ gật cạnh nó....

"Cảnh tượng này.....Sao quen quá..."

Nó nhằm nghiền mắt lại, cố gắng suy nghĩ, tìm kiếm những hồi ức... Nhưng chỉ vô vọng... Nó ko thể nhớ, tại sao nó ko thể nhớ được thế này... Nó thút thít một tiếng làm Minh Nhật cũng giật mình theo...
-Ụa Bảo...em tỉnh rồi đó hả? Ban nãy em làm tôi sợ quá! Trời lại mưa to nên tôi ko thể đưa em về nhà. Đây là nơi tôi ở trong mấy tuần qua, em ko ngại chứ?!

-Ko, em ko ngại anh.
-À...mà tôi đã lấy điện thoại em gọi về báo cho cô Hương rồi, em cứ yên tâm! Em có thấy đói không? Tôi gọi chút gì ăn nha!
-Thôi khỏi đi anh, lúc chiều em có ăn một chút rồi mới đi dạo. Giờ cũng ko thấy đói lắm!
-Uh.... Mà về nụ hôn lúc nãy....tôi xin lỗi....tôi cũng ko biết sao mình hành xử như thế nữa...
-Hi, ko sao mà anh! Chỉ có điều em thấy có gì đó lạ lắm nhưng lại có vẻ cũng rất quen thuộc khi mà anh hôn em..... Kì quá... Nó cứ loáng thoáng khiến em ko tài nào nhớ ra... Em ức chết mất..+_+... Mai anh đưa em đi vườn bách thú chơi nha ! Em muốn được khuây khỏa...
-Uh, giờ thì ngủ đi, Bánh Dâu!
-Anh gọi em là gì ?
-Thôi bỏ đi, em đừng để ý !
-Nghe cũng hay hay đó từ nay anh Phong cứ gọi em thế nhe ^^!-Nó nháy mắt cười tinh nghịch.

"Em đúng là đồ ngốc T_T, đó là tên em cơ mà....."

Minh Nhật nhìn nó cười gượng, lòng anh càng thêm nặng trĩu...

-Uh được, thôi ngủ đi hen! Anh qua ghế sofa nằm!
-Ngủ ngon nhe, my love hihi...
-Ặc....giỡn hoài, thôi ngủ đi, nói nhiều quá !
...
Sáng hôm sau tại vườn bách thú,
-Anh đứng đây em qua kia mua kem tí!-Nó hí hững chạy đi.

- Đi chơi với cô ấy à?
Một giọng nói buồn cất lên làm Minh Nhật quay thoắt lại.
-Ơ...... My...em đi đâu đây? Mới có mấy hôm mà trông em hơi tái, học nhìu quá hả ?
-Bộ tưởng có mình anh biết đi chơi chắc. Hôm nay đoàn trường em có hoạt động ngoại khóa thăm thú nước Úc, hõng lẽ bắt người ta học hoài sao.
-Uh...nhưng anh trông em ko ổn chút nào !
-Em ....."khụ...khụ..." khỏe......."hắxxxx.....xì..." re....^_^
-Trời, bệnh đến nơi rồi...
-Thôi...em...đi...nha....

My My loạng choạng bước đi, tối hôm qua cô dầm mưa cả buổi còn gì, hôm nay bệnh là đúng... Trước mặt Minh Nhật, My My ko muốn mình là một cô gái yếu đuối, My My muốn mình phải tỏ ra mạnh mẽ... Nhưng quả thật cô đang rất kiệt sức, cô tưởng rằng mình có thể chịu được tất, ko có vấn đề gì phải đáng lo. Nhưng ko! Cô ngã khuỵu xuống, đầu óc quay mòng mòng, may mà có Minh Nhật đỡ kịp. Anh ta hốt hoảng, My My lạnh ngắt, mặt mày càng tái nhợt...

Anh vội bế cô lên một chiếc taxi phóng thẳng vào bệnh viện gần nhất.

Bảo đứng chết lặng, 2 que kem đã rơi xuống tan tành lúc nào không hay. Có chuông điện thoại, là Minh Nhật gọi cho nó. Anh nói có việc bận đột xuất ko đi chơi cùng nó được, hôm khác anh sẽ bù... Nước mắt nó tuôn rơi...
26.-1

"Anh ấy đã có người yêu rồi sao? Vậy mà uổng công mình tin anh là gì đó của mình mà mình ko thể nhớ ra chứ ?... Hix… Mình ngốc thiệt."

"Hức...hức.."

Nó về nhà, đóng sập cửa phòng lại, và khóc...
.
-Anh, sao em lại ở bệnh viện, sao anh lại ở đây? Anh đang đi chơi mà!

"Ngày xưa khi Ngọc Bảo mới tỉnh dậy ở bệnh viện, con bé la ó om xòm, mắc cười thiệt"

-Ơ... Em học hành sao mà ra nông nỗi này? Kiểu này thì về Việt Nam luôn đi cho rồi -Minh Nhật hơi giận.
-Em....do hôm qua em.......dầm mưa....
-Cái gì ? Làm gì mà dầm mưa ? Em biết anh sợ nhất là khi thấy con gái đi dưới mưa ko? - Minh Nhật quát.
[Mọi người cũng biết vì sao Minh Nhật sợ rồi chứ gì]
-Em....
-Mai về Việt Nam đi !
-Thế còn.... Ngọc Bảo... Hôm qua em đến thăm anh......hix...hix....và em đã thấy tất cả...T_T
My My nghẹn ngào....quay mặt vào tường...
.
Minh Nhật hơi bất ngờ...
.
My My lại khóc...
.
Minh Nhật chỉ toàn làm cho những người yêu anh phải bật khóc.
.
Minh Nhật ko nói thêm gì, anh rảo bước ra khu vườn của bệnh viên... Anh đang bị cuốn vào cái vòng xoáy tình yêu do chính mình tạo ra... Anh đã hành xử sai, sai tất cả rồi sao? Tại sao anh nhận lời yêu My My nhưng lại ko dám cương quyết trước Ngọc Bảo??? Anh thấy bản thân mình tồi tệ quá...!

Nhưng thật sự trong anh Bảo luôn nắm giữ một vị trí rất quan trọng... Dù cho sự thật My My mới là người đã cho anh hiểu được nhiều thứ ý nghĩa hơn. Điển hình là ý chí mạnh mẽ của cô bé, giọt mồ hôi chân chính mà cô bé đã đổ ra để kiếm sống, cái vất vã, khó nhọc của một cô gái nhỏ giữa chốn phồn hoa đầy cám giỗ... Và quan trọng nhất cô đã giúp Minh Nhật tìm ra kẻ đã ham~ hại mình...

Nhưng...liệu đó có phải là tình yêu hay chỉ là một sự ngưỡng mộ, cảm phục...

(Con đường để đế tình yêu đích thật...sao mà gian nan quá...!)

Rồi anh bỗng nhớ đến nó... Nhớ cái lần anh tông vào nó và phải theo nó vào bệnh viện... Anh hậm hực ko thể nào tả được, anh đường đường là một hotboy, một thiếu gia con nhà quyền quý mà phải theo một con nhóc vô ý vô tứ vào bệnh viện... Anh nhớ nó quá...5 năm nay anh chưa bao giờ nguôi nỗi nhớ về nó... Mọi người có thể trách anh, trách anh vì sao lại chọn My My nhưng suy cho kĩ anh chọn My My là vì nó... Vì anh nghĩ anh sẽ quên được nó, sẽ ko xuất hiện trước nó để nó phải vật lộn với những cơn đau ùa về... Anh xót lắm, anh ko muốn để có được những kí ức về anh, nó phải trải qua đau đớn thế này... Nếu cơn đau thể xác của nó là một thì cơn đau tâm hồn của anh là mười... Anh đành lòng phải chọn My My, anh 24t, nhưng vẫn còn quá nông nỗi... Bởi nông nỗi thế nên anh mới đến cạnh nó ngày hôm đó, bên bờ sông Swan...

Anh đã ko chín chắn để rồi làm tổn thương đến hai trái tim bé nhỏ...

Bỡi một lẽ rất đơn giản, vì anh thật ngốc...

"Because you're stupid"
Anh trở vào phòng bệnh My My đang nằm. Cô bé nở một nụ cười tươi rói với anh.
[Lạ à, mới nãy mới khóc mà ta]
-Khỏe chưa mà ngồi dậy đó?
My My ko nói gì, cô hít một hơi thật sâu...
-Anh nè...
-???
-Anh hãy giúp Ngọc Bảo tìm lại kí ức nha !
-...
-Hãy giúp cô ấy tìm lại kí ức... Cô ấy cần anh!
-My My...
-Nghe em đi! Người anh yêu thật sự mới là cô ấy! Trong mọi suy nghĩ, lời nói của anh đều có sự hiện diện của cô ấy đúng ko!? Vì My My quá ích kỉ nên mới tự hại mình ra nông nỗi này... My My ủng hộ anh!
-My My...em...
.
.
.
-My My yêu anh! Vì thế em muốn anh phải thật sự hạnh phúc bên người mà anh yêu, đương nhiên ko phải là em! Em nghĩ kĩ rồi, hôm trước anh nhận lời em là vì anh thương hại em và vì anh rất yêu cô ấy ! Anh cũng giống em, muốn cô ấy hạnh phúc, nhưng chỉ có anh mới có thể làm cô ấy thật sự hạnh phúc... Cố lên !
-Em....em nói thật ko My My.....
-Mau đến tìm Ngọc Bảo đi, chắc từ sáng giờ cô ấy buồn lắm đó, hok chừng khóc đến ngập nhà luôn đó ^^!
-Anh thật sự chỉ yêu mỗi Ngọc Bảo sao....?
-Ngốc quá, chứ còn gì nữa. Anh có biết lúc nào nói chuyện với em anh cũng kể về cô ấy,đem cô ấy ra so sánh với em ko ?
-....Anh....anh hiểu rồi....cảm ơn em nhiều lắm My My à!!!
Minh Nhật vội chạy đi... My My gục xuống, vỡ òa trong nước mắt...
.
Thế mới nói, có những sự hy sinh mang tên tình yêu...

Đâu phải cứ tranh giành, cứ ghét bỏ, cứ mưu đồ…mới là yêu…

Hãy chấp nhận sẽ hy sinh trước khi bạn yêu một ai đó…
.
Hạnh phúc đã ko mỉm cười với My, hoàng tử đã rời xa cô, cô thấy mình hơi giống nàng tiên cá trong truyện cổ tích, cố gắng cứu hoàng tử nhưng chàng ta thật ngốc khi cưới cô công chúa nước láng giềng.
My My đáng thương, cô đã quá khổ cực nhưng lại chẳng có một ai bên cạnh cô ngoại trừ gia đình mình. Ngọc Bảo thì hoàn toàn ngược lai, Bảo có gia cảnh khá giả hơn, lại còn được nhiều chàng trai theo đuổi nhưng bù lại nó ko có tình thương từ cái gọi là mái ấm. Đời mà được cái này mất cái kia cũng là chuyện thường tình.
.
.
.
Minh Nhật gõ cửa phòng nó nhưng nó vẫn cương quyết ko chịu mở... Nó khóc suốt từ sáng đến giờ... Minh Nhật thấy chạnh lòng...
-Anh về đi...em ko muốn gặp anh nữa huhu...
-Vậy tôi về...
Nó vội chạy lại mở toan cánh cửa... Trời đất, đuổi người ta cả buổi giờ người ta đòi về thì lại mở cửa... Đúng là con gái luôn lắm chuyện... >" Nó đứng nhìn Minh Nhật...rồi òa khóc huhu như trẻ con...
-Huhu...em ghét anh......
-Anh bỏ mặc em........
-Anh có bạn gái rồi...
...
Nó tuôn một tràn xối xả mà ko để Minh Nhật nói được gì... Anh bất ngờ tiến đến sát nó, vòng một tay qua eo nó.... Thì thầm vào tai nó...
-Em có biết cách hữu hiệu nhất để làm em im lặng là gì ko...???
Nó ngơ ngác tròn xoe đôi mắt còn ướt nhòe nhìn anh nhưng chưa kịp phản ứng gì...
Anh đã "kiss..."
Lại kiss à... >_< (che mắt lại thui bà con)
Mất mấy phút nó mới lấy lại được bình tĩnh... Nó lại thấy có gì đó quen quá trong nụ hôn ấy... Gì nhỉ... Một căn phòng rộng lớn... Ai đó đang gục đầu bên cạnh một con bé... Con bé hơi mệt và rất buồn.. Con bé trách móc gì đó... Rồi ai đó bất ngờ hôn con bé... Đánh cắp mất nụ hôn đầu đời của con bé... Có phải đó là những kí ức của nó ko? Những kí ức còn mơ hồ quá... Nó ko thể chắc chắn được... Nhưng lòng nó bắt đầu có chút gì xao xuyến đến khó tả...
Trường Giang và Quân đến... Trường Giang hỏi to làm cả hai trở về thực tại...
-Cậu lại làm gì ở đây?
Quân tiếp lời
-Ai vậy Ken?
-Là người đã làm Bánh Dâu quên mất cu Bi là tên của anh!
-Chào -Minh Nhật đáp cộc lốc.
Thế là cuộc đối đáp tranh giành tình yêu của 3 chàng trai bắt đầu... Và đương nhiên nó phải làm vị khán giả bất đắt dĩ duy nhất...
-Cậu đã hứa với tôi những gì? Nuốt lời mau thế!
-À,tôi nhớ ko lầm là hình như cái lời đề nghị của cậu tôi vẫn chưa trả lời lần nào... Vậy sao gọi là hứa...
-Cậu... - Trương Giang tím mặt hơi giận...
-Cậu làm cho cô ấy ra nông nỗi này, còn mặt mũi đến đây sao...? - Quân bắt đầu tham chiến.
-Anh là ai? Anh tưởng tôi muốn cô ấy thế này lắm sao, tưởng tôi vui lắm à? Hay chính các người mới vui khi cô ấy quên tất cả, khi cô ấy quên tôi. Lúc cô ấy nằm viện, ai là người 24/24 chăm sóc cô ấy, lo lắng và cầu nguyện cho cô ấy... Vì phải dự một buổi họp báo rất quan trọng của tập đoàn nhà tôi mà tôi đã mất cô ấy trong 5 năm và cứ tưởng đó là mãi mãi... Các anh có biết tôi đã phải sống như địa ngục trong 5 năm qua, cứ coi như tôi là tôi phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình với Bảo. Suốt 5 năm tôi vẫn luôn yêu và nhớ về Bảo và càng lúc nỗi nhớ càng tăng gấp bội lên... Tôi sẽ ko để cô ấy rơi vào tay các anh đâu...
-Anh nói gì thế anh Phong ? - Nó im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng.
-Anh ko phải tên Phong... Anh là Minh Nhật...bạn trai của em... Anh đã thề là sẽ yêu em và anh đã làm được... Anh yêu em Bảo à...
-...-Nó tiếp tục ngơ ngác...
-Anh Giang, anh Quân, chuyện này là sao ???
-Thằng Giang, em hay gọi nó là Ken, ngày xưa em gặp lại nó mừng quýnh mà bỏ mặc anh làm anh......đã ghen với nó... Còn thằng này hình như nãy thằng Giang kêu nó là cu Bi gì đó...
-Này ăn nói cho cẩn thận nha, anh hơn mày 1t đó...
-Mấy tuổi thì tôi vẫn mặc xác anh...2 người này ko dám kể cho em những chuyện về quá khứ mặc dù em đã mất trí nhớ tới 5 năm vì họ sợ em sẽ nhớ ra tất cả, nhớ ra anh và họ sẽ mất cơ hội yêu em. Vì họ biết em rất yêu anh...
Trường Giang và Quân cùng túm lấy Minh Nhật, họ thật sự đang nỗi giận... Rất giận...
-Các anh thôi đi.... - Nó hét lớn...
Nó òa khóc rồi vội chạy mất hút... Nó muốn tránh 3 tên con trai kia... Nó ko muốn nói chuyện với ai nữa... Nó muốn một mình, một mình ngẫm nghĩ tất cả...
Cái gì là Minh Nhật, là bạn trai nó, yêu nó... Rồi cái gì là muốn giấu giếm nó, muốn nó ko tìm lại được kí ức... Tất cả là sao? Nó có nên tin những lời mà Minh Nhật nói...? Minh Nhật nói yêu nó? Thế con cô gái ban sáng ở trước vườn bách thú? Minh Nhật đã bỏ mặc nó để lo lắng cho cô ta mà? Lại còn dám hôn nó lần này đến lần khác... Anh ta thật quá đáng...quá đáng lắm! Tưởng nó là ai mà người ta nói gì cũng tin à, gì mà người yêu nó chứ. Ko, ko thể nào...

"Anh ta thật "bệnh hoạn", thật "biến thái"... Mình ghét anh ta :((......."

"Vậy còn những điều Minh Nhật nói về Trường Giang và Quân thì sao? Chẳng lẻ họ thật sự ko muốn mình hồi phục trí nhớ??? Họ luôn miệng nói yêu mình mà! Sao lại đối xử với mình như thế? Mình thật ngây thơ để bọn họ điều khiến rồi muốn nói gì về mình thì nói...:(("
"HuHu.... Nhưng sao mình thấy có gì đó......lạ lắm với Minh Nhật thế này :((......."
Nó vừa chạy vừa khóc...cứ thế mà chạy và cứ thế mà tiếp tục khóc... Thậm chí khóc đến mức nó ko hiểu nước mắt mình sao ở đâu nhiều thế... Bỗng một bàn tay nắm lấy nó, kéo nó dừng lại, kéo mạnh đến mức nó ngã nhào về phía sau và nằm gọn trong lòng người ấy...
Người ấy ko ai khác là Minh Nhật đáng ghét của chúng ta...
Nó cố đẩy anh ra nhưng vô ích... Nó đành bất lực òa khóc trong vòng tay anh...
Lại có gì đó loáng thoáng trong nó...những kí ức...những kí ức hình như lại chập chờn... Lần này nó thấy một ngôi trường, một căn nhà nhỏ, một cái bệnh viện và một tên con trai... Nó kiệt sức, ngất liệm trên tay anh...
Đêm đó anh xin phép cô Hương ở lại chăm sóc nó... Nó nằm trên giường còn anh trải chăn nằm phía dưới... Thật khó khăn anh mới đi được vào giấc ngủ...
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy thì đã thấy Minh Nhật ngồi bên cạnh... Anh đang ngắm nó, dường như anh muốn bù đắp lại sự thiếu vắng nó trong 5 năm qua... Nó ngượng chín cả mặt... Nhưng cố làm ra vẻ giận dỗi...
-Anh làm gì trog phòng tôi?
-Chà chà, cô em hôm nay bày đặc xưng tôi nữa ta... - Minh Nhật trêu nó.
-Chứ anh cũng vẫn luôn xưng tôi với tôi mà...
-Để ý kĩ vậy hả ? Vậy chắc cô em đây thích tôi rồi đúng ko ;;) - Lại trêu >_ -Ai thèm... Anh về đi, tôi ko muốn nói chuyện với anh.>_ -Về thì về...
-Anh đứng lại... Tại sao anh có bạn gái rồi mà còn dám hôn tôi ? >_ -Em là bạn gái tôi, thì tôi hôn chứ sao! Hỏi hay
-Ko phải, là cái cô hôm trước ở vườn bách thú. Anh bỏ mặc tôi đến với chị ta...
Minh Nhật cười sặc sụa...
-Thì ra là em ghen...
-Anh nói cái gì? Tôi là gì của anh mà phải ghen. Anh đúng là đồ "bệnh hoạn", "biến thái" mà >_ .
#$%^&*()%#@
.
Nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị Minh Nhật "khóa môi" lại >_ Sao cứ hôn nó vào những lúc bất thình lình thế này >_ Trời ơi nó tức chết đi được với cái tên "cà chớn" này...>_ -Keke em thấy nó có đúng là cách hữu hiệu nhất để bắt em im lặng ko ^^!
Nụ hôn thứ 2 trong hay ngày liên tiếp…tức quá >_ -Sau này em mà còn la ó nữa thì anh cứ thế mà sử dụng ;;)
- >” Minh Nhật nhìn nó mà buồn cười… Nó nãy giờ vẫn như trời trồng, khói lùng bùng cả lỗ tai, ko nói được thêm gì…
Chà hữu hiệu thật =))…
Trông khi nó còn chưa biết làm gì tiếp theo trước tên “cà chớn” này, Minh Nhật đã đứng dậy bế xốc nó lên tiến về phía toilet..
-Này anh làm cái trò gì vậy, thả tôi xuống nào…
-Rồi đó, giờ thì đánh răng, rửa mặt, thay quần áo nhanh lên, tôi đợi em ngoài quán…-Minh Nhật ra lệnh rồi biến mất ngay sau đó…

Nó chu môi lè lưỡi rồi cũng làm theo lời Minh Nhật . >_ -Còn nhìn gì nữa ngồi xuống ăn sáng xong đi chơi với tôi ;)) !
-Đi đâu? Sao hôm nay lại rủ tôi đi chơi?
-Hỏi nhiều quá, trả nợ em ngày hôm qua ko được à ?
-Tôi ko có hứng đi nữa…[bày đặt làm eo đây mà =)) ]
-Thôi mà!
- :- -Vậy ko đi thật à?
-Uh ko
-Vậy khỏe
- >_ Minh Nhật cười lí nhí.
-Ăn đi rồi lát đi “Happyland Park”.
-Sao ko đi vườn bách thú ?
-Vô đó làm gì chán chết .
-Lúc nào cũng cái kiểu bắt nạt người khác >_ -Trên đời này tôi chỉ bắt nạt mỗi em thôi đó, em nên lấy làm vinh hạnh đi. Đâu phải ai muốn được Minh Nhật bắt nạt là được đâu keke.
-Oẹ…thôi đi anh hai… Chảnh thấy ớn… - Nó lè lưỡi
-Này, bộ muốn tôi hôn hay sao mà làm cái mặt đó hả ?
Lời hù dọa của Minh Nhật làm nó sợ thật, mặt nó đỏ bừng bừng cúi xuống xúc liên tục mấy muỗng cơm… Tên Minh Nhật này sao mà đáng ghét quá và bất trị quá >” Minh Nhật nhìn nó lắc đầu cười xòa… Trong anh rất vui,thật sự rất vui… Đây mới đúng là cái cảm giác tình yêu trở về… Tim anh đập mạnh…
27.
-Đi tàu lượn siêu tốc em !
-Tôi ghét trò đó >_ …
-Thấy sao? Cảm giác quen hok?
-Cũng chút chút…
-Chút chút là gì ?
-Thì……….. Tôi thấy anh hốt hoản khi chơi trò này ở Suối Tiên
Nó cười toe, quay lưng đủng đỉnh bước đi… Bữa giờ cứ bị Minh Nhật ăn hiếp hoài giờ có dịp để trả thù rồi kèke`…thật sảng khoái…
Còn Minh Nhật anh gãi đầu hơi ngượng rồi liền chạy theo nó, anh bỗng nắm lấy tay nó, nhìn nó cười trừ…
Nó cố kéo tay anh ra nhưng ko đủ sức >_ -Này lại tiếp tục “bệnh hoạn”, “biến thái” à >_ -Ko
-Tôi ko thích mà…. >_ -Mặc em…
-Tôi la làng lên đó…
-À há, được đó em la đi, la rồi bị hôn ráng chịu kaka…
- T_T – huhu
-Em là bạn gái anh, đi chơi phải nắm tay thế này biết chưa !
-Bạn gái gì chứ? Ai là bạn gái anh hồi nào?
-Trước đây bây giờ và mãi mãi, ý quên sau này là vợ ko là bạn gái nữa ^^
- >_ -Vô khu game chơi tí em
.
-Gắp cho tôi con gấu kia đi !
-Gắp làm gì sau này tôi mua cho em mấy con thật to. Chơi xe điện đụng đi.
->_ .
.
-Này đụng nhẹ nhẹ thôi chứ, có muốn chết ko hả ?
-^^ Sorry baby !
-Tôi muốn chơi bắn ma !

-Ya…sao lại bắn hết ma của tôi vậy hả ?
-HiHi sorry baby…chụt… - Minh Nhật quay sang hun lên má nó =)). Phải nói là nó ngại lắm lắm lun… Cái tên Minh Nhật này đúng là bất trị mà… >” .
.
.
-Mệt hok ?
-Cũng hơi hơi.
-Muốn hết mệt hok ? - Minh Nhật ghé sát nó, nó ngã người về phía sau, nhìn anh chàng với ánh mắt nghi ngờ..... Hok lẽ.....lại là kiss à. No no...!!
- =))
->_ -Tại trông em ngố quá, anh chịu ko nỗi....
-Đúng là đồ "bệnh hoạn". Vậy anh cứ ngồi đó mà cười một mình đi, tôi đi trước!
Nói rồi nó đứng phắt dậy. Minh Nhật toan chạy theo nhưng hình như anh có điện thoại. Là Minh Thy. Con bé nói tập đoàn nhà anh có chuyện quan trọng nên Minh Nhật phải về gấp. Anh báo cho con bé rằng Bảo vẫn còn sống và anh đang đi cùng Bảo. Minh Thy mừng đến khóc ngất lên, con bé đòi anh cho nói chuyện với Bảo.
-Nhưng Bảo mất trí nhớ rồi!
Khỏi phải nói là Minh Thy càng khóc to hơn. Dỗ mãi mà con bé vẫn ko chịu nín. Đến khi Minh Nhật cam đoan sẽ giúp Bảo nhớ lại thì con bé mới chuyển từ khóc ầm ỹ sang khóc thút thít.=.=”
-Ặc, Bánh Dâu đâu mất tiu rồi!
Minh Nhật ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm.
Đây rồi, nó đang ngồi khuỵu ở một gốc cây. Nó bị sao vậy? Minh Nhật hốt hoảng.
-Bảo... Bảo...có chuyện gì vậy?

Nó ko nói gì, tay chỉ về phía trước, mặt vẫn nhăn nhó và đầu vẫn cúi gầm. Minh Nhật ngước nhìn, hóa ra là một chiếc đu quay khổng lồ. Minh Nhật đã hiểu, chắc lại có kí ức gì đó ùa về khi nó nhìn thấy chiếc đu quay! Minh Nhật muốn nó sớm hồi phục, nhưng ko phải là đau đớn thế này! Anh nhói lòng quá! Sự ngu ngốc của anh phải trả cái giá đắt thế này sao? Nhưng sao người chịu khổ ko phải là anh? Điều đó cũng có cái lí của nó, có lẽ việc đứng nhìn người mình yêu đau đớn còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần chính bản thân mình đau đớn. Anh định là sẽ rủ nó lên đu quay chơi tiếp nhưng cái tình hình này, phải về thôi. Anh ko cầm lòng, anh dìu nó đứng dậy…
-Mình về thôi em!
Nó bước theo Minh Nhật, vẫn cúi gầm và ko nói gì.

Lúc nó toan bỏ đi trước, nó quay lại nhìn, anh đang gọi điện thoại “chắc lại nói chuyện với cô nào”. Nó tiếp tục mặc kệ anh và rảo bước lung tung, nó ngắm nhìn xung quanh.Kìa, trước mặt nó là một chiếc đu quay khổng lồ! Gì thế này? Sao nó cứ thấy như mình đang ở Suối Tiên. Nó vịn vào thân cây để giữ thăng bằng. Đầu nó như nổ tung, nước mắt nó ứa ra. Sao, sao nó lại khóc thế này? Nó thấy gì đó lạ lắm, có một cảm giác lâng lâng niềm hạnh phúc trong nó… Nó thấy những nụ cười,một nụ hôn , một lời tỏ tình và…. Minh Nhật… Thế là khóe mắt nó cay! Rồi nó gục xuống cạnh gốc cây…

Nó đang ngồi cạnh Minh Nhật trên chuyến xe buýt trở về nhà. Minh Nhật nhí nhố của nó đâu rồi? Sao anh im lặng và buồn thế? Nó nhìn ra cửa sổ, cảnh vật dần tụt lại phía sau…
Vậy thật sự nó và Minh Nhật từng yêu nhau ??
.
.
.
-Cảm ơn anh vì ngày hôm nay!
-Khuya nay anh phải về Việt Nam rồi! Em nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Xong việc anh sẽ sang đây liền với em!
-Cái gì ? Anh về Việt Nam sao? Anh muốn bỏ mặc em sao? T_T
-Nhà anh có chuyện gấp mà! Sao hok xưng tôi nữa? Bộ nhớ ra gì rồi à?Thôi nín đi… Anh thương…
-T_T
-Cầm cai này đi, Ipod của anh! Khi nào thấy nhớ anh thì mở file Bánh Dâu ra nghe nhạc hén! Anh về á, lát ngủ ngon nghen!
-Có thật mình từng yêu nhau hok T_T…
-Thiệt mà – Minh Nhật nháy mắt tinh nghịch – Anh sợ em nhớ ra mọi chuyện thì sẽ ghét anh lại mất !
-Chắc anh làm gì tội lỗi lắm nên mới sợ em ghét.
- ;)), tội lỗi nhất là yêu phải em nè !
- >_ -Anh thà chịu tội hơn là ko yêu em nữa :P
Minh Nhật ôm nó vào lòng… Nó thấy gì đó rớt trên vai mình… Minh Nhật khóc à? T_T Nó cũng rưng rưng… Khuya nay anh đi rồi sao ???
T_T
-Anh yêu em…
.
Nó vào, quán đang khá đông khách mà nó thì mệt lã người nên ko thể phụ. Giờ nó chỉ muốn nằm uỵch xuống giường ngẫm nghĩ về mọi chuyện, về tình cảm nó vừa phát sinh và phát hiện với Minh Nhật… Nó tò mò về quá khứ, về Minh Nhật… Nó ko yêu Trường Giang và Quân được là vì Minh Nhật à? Từ cái lần đầu gặp Minh Nhật nó đã thấy có gì đó thân quen rồi… Lúc nãy nó nhớ được hình như Minh Nhật đã tỏ tình nó T_T, đã hôn nó, cảnh tượng của 5 năm trước… Huhu… Nó rối quá! Ko biết nghĩ gì làm gì bây giờ nữa… Ba từng nói bác sĩ ko cho nó tiếp xúc với quá khứ, chắc do vậy mà nó phải rời Sài Gòn đến Phan Thiết và rồi sang tận Úc.. Chắc người yêu nó, hic chắc Minh Nhật lúc ấy đau khổ lắm! Trong khi nó sống vô tư ko hề hay biết gì…T_T.
“Nhắc tới ba mới nhớ. Trước khi sang đây, ba đưa cho mình một chiếc vali nhỏ được khóa chặt”. Ba nói “Khi nào con thấy thật sự muốn biết về quá khứ, về một ai đó trong quá khứ, thì hãy mở nó ra xem.”
Chắc đã đến lúc rồi…
Nó ngồi bật dậy, lôi từ trong hốc tủ ra một chiếc vali màu be, trông ko được mới cho lắm nhưng cũng ko hề cũ kĩ gì.
“Chết, mình để chìa khóa ở đâu?”
Nó lục lọi khắp căn phòng. Tại sao lại mất vào lúc này chứ? >” Sau một hồi xáo trộn mọi thứ lên, nó nằm dài xuống giường buông xuôi…
“Cộc…cộc…”
-Vào..đi…
-Sao phòng ốc lộn xộn thế này? Hôm nay em đi chơi với Minh Nhật à? - Trường Giang vào phòng nó.
-Dạ… Sao anh biết?
-Khi nãy anh thấy hắn đưa em về…-Trường Giang gượng gạo…- Anh cứ nghĩ em quên hắn ta rồi… Mà em lại còn đang ở một đất nước xa xối thế này chắc 2 người sẽ mãi mãi ko bao giờ đến được với nhau nữa đâu!
Bảo mở to mắt nhìn Trường Giang.
-Nhưng anh làm sao biết được định mệnh lại trớ trêu thế này. Anh luôn cho rằng định mệnh là do ta tạo ra thế mà chính bản thân anh lại chẳng thể tạo cho mình được cái gọi là định mệnh với em !
-Anh…thôi anh đừng trách mình nữa mà!
-Em biết ko Bảo, em biết tại sao anh hay gọi em là Bailey không?
-…
-Vì như Minh Nhật nói đó, anh sợ. Anh sợ gọi em là Ngọc Bảo, là Bánh Dâu em sẽ nhớ ra gì đó, em sẽ quên anh! Anh cũng ko dám xưng mình là Ken. Anh đã gặp Minh Nhật, anh đã yêu cầu anh ta đừng gặp em nữa! Anh ích kỉ, quá ích kỉ…
-Em ko trách anh đâu mà!
-Bánh Dâu! Gọi thế này buồn thật nhưng lại rất thoải mái!
Bảo nở một nụ cười thật tươi với Trường Giang. Nó ngồi nhỏm dậy ôm chặt Giang, cái ôm tỏ lòng biêt ơn giữa 2 người bạn tri kỉ…
-Nghe nè Dâu! Em trước đây rất yêu Minh Nhật và Minh Nhật cũng vậy… Chỉ vì một chút hiểu lầm mà 2 người phải xa nhau thế này. Giờ đến lúc em cần tìm lại tình yêu của mình rồi !
Bảo lại rưng rưng, nó đưa tay lau vội…
-Anh trả em cái này!
Trường Giang chìa ra một chiếc chìa khóa nhỏ được móc lủng lẳng một trái dâu tây khá dễ thương. Chắc Trường Giang đã gắn thêm vào!
-Gì vậy anh?
-Là chìa khóa chiếc vali của ba em đưa đó! Hôm Minh Nhật đến thăm em, anh lo lắng nên nhân lúc em ko để ý đã trộm nó…. Anh…xin lỗi… Bù lại anh tặng em cái này.
-Gì nữa vậy anh?
-Đừng mở ra xem. Khi nào xem xong những thứ ba em đưa hãy xem món quà của anh !
-Nhưng…
-Đồng ý đi! Ko anh giận đó!
-Ơ…thôi dạ được…T_T. Anh cứ thích ép cung em!
-Anh về nhen!
“Ước gì, em yêu anh bằng một nữa Minh Nhật T_T”
Sau bao năm rồi thì Trường Giang của chúng ta vẫn lặp lại câu nói ấy…
Hãy cùng hy vọng anh ấy sẽ sớm tìm được một người yêu anh bằng cả con tim chứ chẳng phải là một nửa như anh muốn…
.
.
.
Trường Giang về rồi, giờ căn phòng chỉ còn mình nó. Nó lại thấy nhơ nhớ Minh Nhật >_ “Bánh Dâu lên xe đi còn đứng đó làm gì?”
Một câu nói chợt văng vẳng trong nó… Giọng nói này… Sao giống Minh Nhật quá!
“Đồ bệnh hoạn….biến thái…”

>_ .
.
.
Nó thấy đuối quá, nó ngủ thiếp đi lúc nào hok hay…! Trong giấc mơ, nó thấy mình đang ở một cánh đồng bất tận, cánh đồng đẹp như nó đã được xem trên phim. Nó chơi đuổi bắt với một ai đó. Nó cười, cười rất tươi, nó chạy, chạy thật nhanh. Nhưng cuối cùng ai đó cũng bắt được nó, ôm nó thật chặt từ phía sau trong vòng tay ấm áp. Giấc mơ này quen quá! Nó quay lại, thì ra là anh - Minh Nhật.
Nó mở mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà. Điện phòng nó vẫn sáng oang oang, vớ cái điện thoại xem mấy giờ.
Ặc, có 9 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn.
“Em đâu rồi?”
“Chắc lại ngủ gật rồi đúng hok ? Ngủ ngon nha my love ! Anh phải tắt điện thoại để lên máy bay đây. Yêu em!”
“HuHu Minh Nhật đi rồi sao……”
Tại sao nó lại ngủ quên vào lúc này được cơ chứ! Chưa kịp chào anh lấy một câu huhu… Nó ngồi thừ ra đó khóc lóc như một đứa trẻ lên 3 đòi quà vặt.
“Ước gì anh ở đây giờ này T_T”
Nó nhớ đến chiếc vali, chiếc chia khóa móc hình trái dâu. Nó vội chụp lấy, mở toang chiếc vali ra xem…
28.
Mắt nó bắt đầu cay xè hơn… Là những món đồ dùng lặt vặt gì đó, nó thấy lạ lẫm nhưng sao lại khóc sướt mướt thế này? Đầu tiên là một chiếc áo khoác tai thỏ lông xù dễ thương. Nó cầm lên, là chiếc áo nó vẫn thường nâng niu ko dám mặc đây mà… HuHu… Hôm đó nó giận Minh Nhật, anh đã mua tặng đó ở cửa hàng chị Mỹ cạnh trường học :((… Dưới chiếc áo ấy là vô số vật dụng nhỏ linh tinh. Nào là những món đồ chơi mà ba nó đã mua cho hồi nó còn bé xíu. Có búp bê, đồ hàng, gấu bông… Nó nhớ những món đồ chơi lúc nhỏ nó giữ lại một vài thứ trên để làm kỉ niệm. Bao kí ức tuổi thơ chợt ùa về. Một căn nhà nhỏ nhỏ xinh xinh, ko có lầu nhưng kiến trúc khá đẹp. Xung quanh căn nhà được bao bọc bởi dãy hàng rào gỗ trắng tinh kèm theo là một bồn hoa ti ti đỏ rực chạy dọc phía trước. Cánh cổng nhỏ cũng màu trắng nốt, hé ra một khu vườn với bãi cỏ xanh rì…
Nó đưa tay dụi bớt nước mắt… Có một cuốn album ảnh kìa, nó run rẩy cầm lấy… Tấm đầu tiên là ảnh gia đình nó. Ba mẹ nó đang bế một đứa bé trên tay, chắc là nó. Nó lật xem từng trang kĩ lưỡng, có ảnh ông bà nội ngoại nó, 2 thằng Bin, Ben em họ nó, ảnh tập thể lớp nó từ cấp 2 đến cấp 3. Tiếp đến là loạt ảnh sticker Hàn Quốc dễ thương, nó chụp chung với môt đứa con gái, cái bộ nhỏ đó trông tiểu thư lắm… Ai nhỉ?... Quen lắm… Trông hơi giống Minh Nhật thì phải… Hơi giống Minh Nhật…
Là….Minh Thy…Minh Thy bạn thân nó đây mà….:((…..
Chỉ còn một trang cuối…có một bức hình nhỏ xíu, hơi mờ chắc chụp bằng điện thoại…
Là ảnh của nó và Minh Nhật, chụp trên đu quay… Nó ôm mặt khóc huhu…

Trong vali còn 2 hộp quà nhỏ, nó cố lấy lại hết bình tĩnh để mở ra xem nốt… Như một đoạn phim tua ngược… Nó ôm đầu mếu máo…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, xung quanh nó là một màu trắng toát, nó thấy mọi thứ mờ mờ ảo ảo rồi rõ dân...
Ặc..nó đang trong bệnh viện.

Trời đất, chuyện gì đã xảy ra với nó vậy? Nó ngồi bật dậy, vừa lúc Quân đến, hình như Quân có mang cháo ăn sáng cho nó.
-Anh Quân, sao em lại ở đây?
-Sáng sớm nay cô Hương thấy em ngất nên đưa em vào bệnh viện chứ sao trăng gì nữa. Em làm mọi người lo quá chừng. Bác sĩ nói em đang có dấu hiệu tốt về việc hồi phục trí nhớ.
-Em muốn về nhà anh ơi!
-Về cái gì mà về, khi nào bác sĩ cho hẳn về, giờ ăn cháo đi!
Nó yểu xìu làm theo... Quân tốt với nó quá... Cả Trường Giang nữa... Tiếc là tim nó đã thuộc về kẻ khác mất rồi...
...
...
-Tuần sau anh đi Mỹ rồi!
Quân phá tan bầu ko khí im ắng và làm nó suýt phun cả mớ cháo ra ngoài.
-Công ty cử anh sang điều hành một chi nhánh bên đó. Em nhớ giữ gìn sức khỏe và sớm nhớ lại tất cả nha! Chắc em sinh ra ko phải để giành cho anh!
-Em...khi nào anh thấy nhớ em tthì về thăm em hén... Em sẽ làm món cá rô nướng cho anh ăn ;).
-Ở Úc có cá rô ko mà đòi nướng. Thôi ăn rồi nghỉ ngơi, anh đi làm nghen!
Quân nở một nụ cười thật buồn chào nó... Hix...tại sao lại thích nó làm gì để giờ khổ như thế T_T...
Nó xuất viện... Nó vẫn còn mệt nên phải ở nhà nghỉ ngơi.. .Cuối cùng thì nó cũng nhớ ra được ít nhiều... Uh thì nó từng là người yêu của Minh Nhật, nhưng đó là chuyện của quá khứ, của 5 năm về trước... Liệu giờ đây Minh Nhật có còn thật sự yêu nó, liệu nó có thể tiếp tục yêu Minh Nhật thêm một lần nữa hay ko? Nó tự đặt cho mình một dấu hỏi to tướng.

Nó nhớ về cái 1st kiss của 2 đứa trong căn phòng rộng lớn, 2nd kiss trên chiếc đu quay và 3th kiss bên bờ sông Swan. Hèn chi lúc đó nó ngất liệm đi.
Nó nhớ cái căn nhà rộng lớn của Minh Nhật lúc nào cũng chỉ có mấy cô giúp việc cặm cụi...
Nó nhớ chiếc xích đu mà nó hay ngồi ngân nga bản "Love Story"...
.
.
.
Nó lại khóc thút thít... Tự dưng nó nhớ Minh Nhật khủng khiếp... Minh Nhật giờ này đang làm gì? Anh có nhớ nó ko? Sao ko gọi cho nó? T_T...
...
Đúng rồi bản "Love Story". Nó lôi trong ngăn bàn ra một chiếc Ipod, tay nó dần run lên...
File Bánh Dâu, có 3 bản nhạc. Nó nhấp vào bản đầu tiên, có tên là Voice 1. Chắc do Minh Nhật tự thu lấy... Từng giai điệu vang lên ngân nga... Nó như đang đứng trước một căn phòng với cánh cửa khép hờ, có một thằng con trai đang chơi piano, đôi bàn tay hắn mới điệu nghệ làm sao.... Nó đã rung động từ cái hôm ấy! Nó khóc to lôi mình về thực tại. . . Huhu...
Chương trình chạy nhạc chuyển sang bài thứ 2, cũng là những giai điệu của piano. Thêm một đoạn phim nữa đập vào nó dù nó có đang nhắm nghiền đôi mắt, nó cũng vẫn thấy rất rõ. Chân nó đi cà nhắc, Minh Nhật dìu nó vào một nhà hát rộng lớn, chơi tặng nó bản "Love Story" mà nó vốn yêu thích...
Huhu T_T..."Minh Nhật ơi..."
Trong nó chợt dâng lên những xúc cảm khó tả. Vui có, buồn có, hạnh phúc có, hờn ghen có...
Nó trước đây và cả bây giờ....thật sự rất yêu Minh Nhật...T_T...Dù nó có lưu lạc đến phương trời nào, có quên đi tất cả thì trái tim nó vẫn mãi nhớ, thương và hướng về một người duy nhất - Trần Minh Nhật...
Nó cứ thế mà khóc huhu... Bản nhạc thứ 3 tiếp tục vang lên... Là giọng của Minh Nhật... Nó cố bình tĩnh để lắng nghe thật kĩ...

"Well open up your mind and see like me
Open up your plans and damn you're free
Look into your heart and you'll find love love love
Listen to the music of the moment people dance and sing, we're just one big family.
It's our God-forsaken right to be loved love loved love love

So I won't hesitate no more, no more
It cannot wait I'm sure
There's no need to complicate
Our time is short
This is our fate, I'm yours "

Giọng hát ấy, khúc nhạc ấy, lời ca ấy... Tất cả vẫn còn in sâu trong nó... Nó òa khóc to thật to...
Là bản "I'm Your"
Bao kí ức lại trở về tất trong nó...
Thế mới nói âm nhạc có một sức mạnh phi thường đến như vậy...
Nó đã có quãng thời gian vui vẻ nhất ở nhà Minh Nhật-Minh Thy cũng là quãng thời gian đau khổ nhất khi phải rời căn nhà ấy. Nó đã khờ khạo khi tin lời Hoài Anh, Hoài Anh muốn cướp Minh Nhật của nó. Thế là nó mất Minh Nhật từ đó...
Nó thật tàn nhẫn khi trốn chạy Minh Nhật, trốn chạy tình yêu non nớt mới chớm nở của nó. Còn Minh Nhật, anh ta thật ngốc khi ko biết anh ta yêu nó nhiều hơn anh ta tưởng. Anh ta thật ngốc khi để lạc mất nó trong ngần ấy năm.
Nhưng cũng cảm ơn định mệnh, định mệnh đã đưa 2 con người vốn là của nhau tìm lại thấy nhau... Nhưng liệu định mệnh có hàn gắn được 2 con người ấy trở lại như xưa.?

Phần 7 : Thử thách cuối cùng

29.

Giá như... Giá như nó thông minh hơn, bản lĩnh hơn, quyết liệt hơn trong tình yêu, có lẽ cả hai đã ko chịu nhiều thiệt thòi như bây giờ. Nó và Minh Nhật phải trở về với nhau, phải xứng đáng với tình cảm to lớn mà cả 2 giành cho nhau... Nó phải về Việt Nam... Nó phải tìm Minh Nhật... Nó ko thể để mất Minh Nhật thêm một lần nào nữa...

Nó ngồi bật dậy thu xếp một ít quần áo... Món quà mà hôm trước Trường Giang tặng nó rơi ra, trông như là phong bao đựng một tấm thiệp.

Nó mở ra xem, là một chiếc vé máy bay đi từ Úc về Việt Nam.!
.
.
.
Chẳng lẽ Trường Giang biết nó sẽ có lúc muốn về Việt Nam ư? Đúng, Trường Giang luôn hiểu nó, hiểu nó còn hơn nó hiểu chính mình nữa . Nhưng mãi mãi trái tim nó chỉ thuộc về một kẻ thờ ơ khác thôi. Nó thầm cảm ơn Trường Giang!
...
.
3pm - Nó đang có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất. Cái không khí khó chịu, gay gắt, bát nháo của Sài Gòn làm lòng nó ấm lại sao bao năm xa quê hương.

Nó đang rảo bước trên những con phố quen thuộc. Những con phố đã in hình bóng của hai đứa ghé qua. Nó vuốt nhẹ mái tóc dài bay bay, một giọt nước mắt lăn trên gò má...

Suốt mấy tuần qua từ khi Minh Nhật về nước, anh ko hề gọi cho nó lấy một lần, cả SMS cũng ko? Nó muốn trách anh rồi nó nghĩ, có khi nào anh đã có bạn gái ở Việt Nam ko? 2 đứa xa nhau tận 5 năm, việc anh có bạn gái khác cũng là chuyện bình thường mà, vậy nó về đây làm gì? Lòng nó thắt lại! Ko, nó phải tin ở anh, nó ko còn là Bánh Dâu khờ khạo của ngày trước nữa. Nó vội bắt taxi đến nhà Minh Nhật.
(Vì Ngọc Bảo ko biết chuyện Minh Nhật ở nhà cũ của mình nên đến nhà anh tức là nhà 3 mẹ anh và Minh Thy đang ở)

"Kính...cong..."

Tim nó đập mạnh. Chị Linh chạy ra mở cửa, chị hơi bất ngờ khi thấy nó.

-Ụa...Bánh Dâu đó hả ?? Phải em ko ? - Chị Linh nheo nheo mắt.
Nó nở một nụ cười tươi rói.
-Dạ em nè chị Linh. Em chưa có chết, chỉ mất trí nhớ thôi...^^
-Vào..vào đi em...!
...
-Cô chủ ơi! Xem có ai đến nhà mình nè!
Chị Linh gọi Minh Thy. Đương nhiên là con nhỏ khóc ngất lên khi thấy nó, rồi chạy xuống ôm chầm lấy nó mãi ko buông.
-Cậu làm mình chết vì ngạt thở đây này Minh Thy ^^
-Tớ nhớ cậu quá Bảo ơi huhu...
.
.
.
Hai đứa cứ thế nói chuyện với nhau khá lâu. Bảo kể cho Minh Thy chuyện gì đã xảy ra với nó, hỏi thăm Minh Thy về nhiều thứ.
Minh Thy thông báo cho nó một tin vui là cuối năm sau sẽ làm đám cưới với Quốc. Nó mừng thầm cho cô bạn rồi lại chợt chạnh lòng vu vơ.
Liệu nó có được hạnh phúc như Minh Thy hay ko? Có được mặc bộ váy trắng xinh đẹp khoác tay cùng Minh Nhật bước lên lễ đài hay ko? Nó nốc vội cốc nước trên bàn. Ko hiểu là nó khát thật hay cố uống để nuốt luôn cả nước mắt vào trong.

-Bảo nè... Mình nói này... Cậu...phải giữ bình tĩnh nha !
Chợt nó linh tính có gì đó chẳng lành. Nó im lặng nhìn Minh Thy. Nãy giờ nó vẫn chẳng dám hỏi chuyện về Minh Nhật. Anh ở đâu? Sao ko ra đón nó? Minh Thy lên tiếng giải tỏa bao thắc mắc của nó nãy giờ.

-Anh hai.... Anh hai đi Mỹ rồi!

"Cái gì???" Nó như bị ai đánh một đòn thật đau từ phía sau. Chuyện này là sao? Sao lại đi Mỹ? Sao lại ra đi khi nó tìm về? Chẳng lẻ anh ko yêu nó, ko nhớ nhung nó? Tình cảm nó giành cho anh ruốt cuộc chỉ là đơn phương từ một phía phải ko? Anh chưa hề yêu nó? Và ko bao giờ yêu nó?
Nó bật khóc hức hức...
Nó thấy ghét tất cả, ghét anh, ghét những nụ hôn anh đã đặt lên môi nó, ghét cái vòng tay anh đã ôm ấp nó... Xung quanh nó giờ đây thật trống rỗng, vô cùng trống rỗng... Tất cả chỉ mới vừa bắt đầu lại thế mà anh nỡ dập tắt chúng, đưa chúng về một con số không tròn trĩnh...
T_T Làm sao nó có thể sống nỗi đây! Anh lại bỏ rơi nó lần thứ 2 à?!
T_T...Huhu...

-Cậu...đứng khóc mà! Chắc cậu giận anh tớ lắm! Nhưng cậu hãy hiểu cho anh 2! Anh đi vì ko phải muốn tránh cậu đâu. Lần này anh đi là rất nguy hiểm đó!
-...- Nó ngây người ra, sao những cú shock liên tiếp cứ lần lượt đồ ập lên nó thế này?
-Nguy hiểm? Nguy hiểm là sao hở Thy?
-Là sơ suất...anh 2 sẽ mất mạng...sẽ chết đó!

Nó ko thể bình tĩnh thêm được nữa... Lần này lại thêm một đòn giáng vào nhưng ko phải từ phía sau nữa mà là trực diện luôn. Minh Thy đang nói cái gì vậy? Minh Thy có gạt nó ko? Có đang thử nó cái gì ko? Nó ko biết làm gì hay nói gì,c hỉ òa khóc...
Minh Thy ôm nhẹ, vỗ vỗ lên vai nó.
-Ko sao mà... Cậu yên tâm đi! Anh 2 sẽ trở về mà!
-T_T Cậu nói rõ cho tớ biết đi! Rốt cuộc có chuyện gì với Minh Nhật ? T_T
-Tập đoàn nhà mình đang bị một thế lực ngầm *** hại bằng đủ mọi cách. Cố gắng lắm mới trụ được nỗi nhưng bọn chúng ngày càng thâm độc. Cứ để yên thế này ko chừng có một ngày "DREAMLOVE" phải phá sản và thuộc về bọn chúng. Theo điều tra của bọn mình thì cầm đầu bọn chúng là một công ty của một Việt kiều bên Mĩ, nhưng ko hiểu vì sao bọn chúng lại nhắm vào "DREAMLOVE". Xưa này nhà mình có thù oán gì với ai.
-Rồi sao nữa...+_+
-Anh 2 mình quyết sang đó trà trộn vào công ty bọn chúng để tìm cách bảo vệ "DREAMLOVE". Nếu để bọn chúng phát hiện ra... chắc anh 2... huhu... chết mất... :((... Đến liên lạc cũng tạm thời cắt hết...huhu...

Khỏi nói là 2 đứa con gái khóc ầm ỹ cả lên...
Khi cả 2 lấy lại được chút bình tĩnh, Minh Thy kể nó nghe tiếp chuyện về Minh Nhật trong 5 năm qua. Rằng Minh Nhật mua lại căn nhà nhỏ của nó sống một mình. Rằng anh luôn yêu và nhớ về nó, anh vẫn ko có bất kì cô bạn gái nào ngoại trừ nó...

T_T... Nước mắt nó lại ứa ra, nước mắt của niệm vui sự hạnh phúc và một chút oán trách.
Nó nhớ vì hôm đó Minh Nhật bảo sẽ đến với Hoài Anh rời xa nó nên nó mới bất cẩn đâm đầu vào ô tô. Suy cho cùng lỗi cùng là do nó, nó đã thấy Hoài Anh đi bên người con trai khác, nó phải nó cho Minh Nhật biết. Vậy mà khi vừa mới nghe đến rằng thế nó lại nỗi tự ái, lại ko kiểm soát được mình...
T_T
Và hậu quả là nó đã quên người nó yêu nhất trong suốt 5 năm, còn người nó yêu phải gánh chịu nỗi đau mất mát khó thể nào nguôi ngoai.

Minh Thy bắt nó ở lại đây! Sau một hồi chần chừ nó cũng đồng ý. Nó trở về cái căn phòng của 5 năm trước. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên, cứ như là bọn chúng đang ngóng chờ nó từng ngày. Thấy mà thương... Giờ thì nó về rồi nè... Nhưng Minh Nhật của nó lại ra đi T_T... Nó muốn khóc quá nhưng chẳng còn giọt nước mắt nào nữa... Nó đã khóc quá nhiều rồi...T_T

Nó thở dài rồi nằm uỵnh xuống giường, chiếc giường tuy gắn bó với nó ko nhiều nhưng nó thấy quen thuộc lắm! Nó ngủ một giấc dài mà ko buồn ăn tối.
...
Mỗi ngày nó đều dậy sớm phụ chị Linh làm gì đó linh tinh, chị Linh thì hok cho nó làm mà nó cứ nằng nặc đòi làm. Ba mẹ Minh Thy cũng có cảm tình với nó lắm. Ông bà giàu có mà lại còn rất tốt bụng, ông bà cũng ko ngừng nơm nớp hóng tin của Minh Nhật.
.
Gần 2 tuần trôi qua...nó sắp phải về lại Úc rồi... Nó còn phải hoàn thành chương trình đại học của mình bên đó nữa... Sao vẫn chưa có tin tức gì của Minh Nhật hết vậy??... Nỗi lo của nó ngày càng nhân lên gấp bội +_+... Minh Nhật... Huhu...

Đúng là cái gì mất đi rồi thì người ta mới biết quý trọng nó...
Minh Nhật và nó...cả hai đều cùng mắc cái sai lầm này...
Hy vọng rằng ông trời sẽ cho họ về lại bên nhau...!
Hãy hy vọng...
...
Hôm nay là ngày cuối nó ở Việt Nam. Thời gian của nó đã hết. Ko thể chần chừ thêm được nữa rồi... Nhưng Minh Nhật của nó cứ bạch vô âm tính thế này là sao? Nó phát điên lên được!
Huhu
.
.
.
"Kính...cong...kính...cong..."
-Để em mở cửa cho chị Linh.
Suốt 2 tuần qua cứ có ai bấm chuông nhà Minh Thy là nó đều giành ra mở cửa. Nó luôn nghĩ Minh Nhật trở về. Nhưng toàn người lạ.
Hôm nay cũng ko ngoại lệ, nó chạy ào ra,
"Ngày cuối ở Việt Nam, là Minh Nhật, Minh Nhật sẽ trở về."
Nó ủ rủ thảm thiết khi lại là một người lạ, nhưng hình như người này cũng không lạ cho lắm. Là một cô gái, nó và cô gái ấy đứng nhìn chăm chăm nhau một lúc lâu thì cô ta lên tiếng.

-Chào... Lâu quá mới gặp.

Đọc truyện teen Vì anh thật ngốc Đọc Tiếp : Vì anh thật ngốc Phần 6
tải game javaTrang Chủ
© 2013 by Trái Tim Băng