Truyen Teen - Vì anh thật ngốc page end
30.
-Chị...là...H...
Cô gái nở một nụ cười thân thiện với nó. Lạ nhỉ? Cô ta mà cũng có lúc cười với nó sao?
-Hạ Nhi. Thôi vào nhà đi tôi có chuyện gấp đây.
Hạ Nhi...... Hot girl... Bạo lực học đường... >_ -Này đừng có làm cái thái độ thế chứ? - Hạ Nhi mở lời nhìn nó. - Chuyện ngày xưa bỏ qua được ko? Do tôi sai, giờ tôi ko giống thời cấp 3 nữa đâu mà lo. Tôi nghĩ Ngọc Bảo cũng là người hiền lành, ko lẽ để bụng mấy chuyện con nít đấy à...
Nó nhìn Hạ Nhi cười gượng. Chắc Hạ Nhi nói đúng, nhìn chị ta cũng khác xưa, đúng hơn là trông hiền hơn nhiều. Mà chị ta đến đây có việc gì?
...
-Chị Nhi, có tin gì của anh 2 hả?- Minh Thy mừng quýnh lên khi thấy Hạ Nhi.
Mà sao chị ta lại biết tin tức về Minh Nhật? Bộ nó ko quan trọng với Minh Nhật để anh ta liên lạc với nó hay sao? Sao lại là Hạ Nhi chứ. Nó thấy tủi thân quá !
-Uh anh Phan Thanh mới báo về cho chị, hỗm rày chị cũng lo sốt vó.
Phan Thanh? Phan Thanh là ai? Nó đứng ngơ người như ngoài cuộc, hic nó là bạn gái mà chẳng giúp ích được gì cho Minh Nhật. Nó buột miệng hỏi
-Phan Thanh là ai?
-Là bạn trai tôi. Ngày trước là bạn học của tôi và Minh Nhật. Anh ấy cùng theo Minh Nhật của cô sang Mỹ đó. Đừng tưởng chuyện này chị mỗi cô là người lo lắng nhất.
[Thì ra hai người này giờ yêu nhau. Phan Thanh - Hạ Nhi , cũng hay hay...]
Ặc... Nó thấy tội lỗi quá. Sao nó lại nghĩ xấu cho Minh Nhật thế này. Hạ Nhi nữa, cũng tội nghiệp chị ta, cùng chịu chung hoàn cảnh với nó...
-Mà anh Thanh nói gì hả chị? - Minh Thy tiếp tục hỏi.
-Tình hình nguy lắm em ơi... Bị phát hiện rồi...2 người đang chạy trốn. Cũng may là đã tìm được một số thứ giúp ích cho "DREAMLOVE"... Giờ chị cũng rối lắm, anh Thanh mà bị gì chắc chị không sống nỗi quá...+_+
-Chị..chị bình tĩnh đi... Hay em với chị sang đó coi có giúp được gì ko?
-Ko được, anh Thanh nói ko được ai qua hết, càng đông càng nguy hiểm .Ráng đợi thêm tin tức rồi có gì mình tính tiếp...
Nó vẫn cứ ngây người ra... Minh Nhật đang bị truy sát... Gì thế này? Nó phải làm gì giúp Minh Nhật được đây??? Đầu nó quay loạn xạ... Hic..Nó thấy phục Hạ Nhi quá... Nguy hiểm đến thế mà chị ta vẫn hết sức bình tĩnh và còn rất mạnh mẽ nữa... Chắc chị phải có một niềm tin yêu Phan Thanh to lớn lắm mới thế... Hic...hic...nó thì yếu đuối quá... Khuya nay nó về lại Úc... Phải làm sao???
Nó lên phòng nằm úp mặt xuống gối khóc tiếp...T_T
Điện thoại nó rung...
.
.
.
Là Minh Nhật kìa...
Nó vội bắt máy... Nó nhớ Minh Nhật quá đi mất... Nó ko nói được gì cứ khóc huhu... Minh Nhật hỏi thăm nó đủ điều, rốt cuộc thì nó cũng chịu kể Minh Nhật nghe.
Anh cũng nhớ nó lắm, anh hơi bất ngờ là nó lại về Việt Nam tìm anh. Minh Nhật bảo nó rằng anh ổn rồi, ko sao nữa, chuyến bay thì cũng đã được book vé, nó ko cần phải lo lắng, cứ yên tâm mà trở lại Úc học cho xong, anh sẽ gắng thu xếp công việc sang thăm nó.
Nghe được giọng anh nó thấy nhẹ nhõm cả người, thấy vừa mừng mừng mà lại vừa tủi tủi nữa...
Nó chia tay Minh Thy trở về Úc.
...
Cùng lúc đó cũng có một chuyến bay từ Úc về Việt Nam, My My đã hoàn thành khóa học bổng ngắn hạn của cô. Lần này My My về Việt Nam thu xếp thêm đồ đạc để đến Sydney. Sau 3 tháng học ở Perth cô lại giành được một suất học bổng ở Sydney thời hạn 1 năm, My My giỏi thật...
.
.
.
Sau 5, 6 giờ đồng hồ ngồi máy bay... Ngọc Bảo có mặt tại Úc...
Trường Giang gọi... Anh báo đã chuyển công tác sang Sydney. Trường Giang nói khi nào có dịp ghé Sydney chơi nó cứ gọi cho anh. Mong Trường Giang sẽ tìm được một người con gái khác yêu anh thật lòng - điều mà nó ko thế làm được.
Trường Giang còn hỏi thăm Quân nữa, sao ko gọi mà hỏi anh ta, tự dưng hỏi nó.
Cả Trường Giang và Quân đều rút lui, chắc họ thừa biết trong lòng nó mãi chỉ có Minh Nhật, ko ai và ko bao giờ có thể thay thế được Minh Nhật...
Nhưng có nhất thiết họ cùng rời xa nó thế này ko T_T, cứ ở cạnh và xem nhau như bạn bè ko được à? T_T... Giờ nó cô đơn ghê gớm, ko có Minh Nhật đã đành, cũng ko còn Trường Giang, ko còn Quân T_T...
-Chị...chị...
Nhóc Tâm phục vụ ở quán nó kêu kêu.
-Sao Tâm?
-Em nói nghe nè!
-???
-Cái bữa mà chị đi chơi với anh William...
-Gọi là Minh Nhật cho dễ đi.
-Uh thì anh Minh Nhật. Bữa cuối anh Minh Nhật ở đây hay sao á, bữa mà chị đi chơi với ãnh về á. Anh Quân với anh Giang đến tìm chị nghen, anh Giang thì vô gặp chị hok nói rùi, còn anh Quân, ãnh kêu anh Minh Nhật lại.
-Rồi 2 ãnh nói gì em biết hok?
-Dạ hok?
-Trời, tin chị uýnh em ko Tâm >_ ...
Hơn nửa tháng rồi sao chẳng thấy Minh Nhật gỏi hỏi han nó thế này. Nó gọi thì cũng chẳng bao giờ được. Gọi về Việt Nam thì Minh Thy bảo Minh Nhật vẫn chưa về, là sao? Sao chưa về? Hơn 2 tuần rồi mà. Chẳng phải anh nói đã book vé máy bay sao? Đừng làm nó phát hoản trở lại chứ! Cuối tuần này nó thi xong, chỉ còn đợi để lấy bằng, nó sẽ về Việt Nam lại... Hay là nó sang Mỹ???
.
.
.
Hôm nay là ngày nó thi môn cuối, lo cho Minh Nhật quá nên nó làm bài cũng chỉ tạm tạm mà thôi.T_T.
Quân gọi hẹn gặp nó, anh về Úc có việc sẵn thăm nó luôn.
7h tối hẹn gặp tại "Winsion Restaurant"
...
Nó diện quần short áo pull, một style khá lạ với nó, cũng là vì lúc này nó chỉ mãi lo cho Minh Nhật nên ko thèm trau chuốt bản thân là gì. Nó bắt taxi đến "Winsion", cô Hương nó cũng có ô tô nhưng ngặt nỗi nó ko biết lái thành ra phải đi taxi thế này.
Chiếc xe vừa lăn bánh, có một chàng thanh niên mặt mày nhợt nhạt xanh xao bước vào tìm nó. Nhìn anh ta bụi lắm, đội nón lưỡi trai hơi xụp, chân hình như có băn bó nên đi cà nhắc...
-Ngọc Bảo, ở đây có ai tên Ngọc Bảo ko?
Mấy đứa nhân viên trố mắt nhìn anh, chẳng lẽ chị Bailey có nhiều người theo đuổi đến thế à? Nhóc Tâm nhanh nhẩu tiếp chuyện anh chàng.
-Anh là ai? Chị Ngọc Bảo vừa ra ngoài rồi. Chỉ có hẹn.
Anh ta vô cùng tức giận
-Khỉ thật... Mình chậm chân mất rồi. – Anh ta vẻ giận dữ - Ê nhóc biết chị Bảo đi đâu ko?
-Dạ ko...
Anh ta thêm tức tối vội biến mất mà ko kịp để lại lời chào
.
Nó thấy Quân rồi, ko biết Quân đợi nó lâu chưa, trông anh chàng hơi gầy đi sau hơn 1 tháng gặp lại. Làm gì mà mới qua Mỹ 1 tháng đã về Úc lại rồi nhỉ?
-Anh... Đợi em lâu chưa?
-Cũng mới thôi em, em ngồi đi!...
-Hôm nay trông em xinh lắm!
-Xinh gì mà xinh, em đang tiều tụy đi vì lo cho Minh Nhật đây này...
-Minh Nhật... Nghe nói em về Việt Nam tìm hắn?
-Sao anh biết? Anh Minh Nhật đang gặp nguy hiểm, em lo lắm... À anh, anh ở bang nào bên Mỹ?
-Anh ở NewYork
-Khi nào anh qua đó lại?
Nó chợt lóe lên một suy nghĩ.
-Ngày mai hoặc khuya nay nếu cần thiết.
-Anh...anh cho em đi nữa nghen.
Quân nhíu mày nhìn nó.
-Được nếu em thích. Dạo này em có liên lạc với thằng Giang ko?- Quân đổi chủ đề.
-Hôm trước anh Giang gọi nói rằng ãnh chuyển công tác sang Sydney rồi.
-Cái gì Sydney? Thằng khỉ, nó đang ở Cali đó, nó gạt em đó.
-Sao? Anh ấy qua đó làm gì?
-Anh ko biết nhưng hành tung nó bí ẩn lắm, em ko biết gì về nó sao?
-Ko em ko biết...
-Nghe nói nó dính líu, nhúng tay vào chuyện gì đó liên quan đến một tập đoàn lớn ở Việt Nam. Anh sợ nó gặp rắc rối nên muốn tìm nó khuyên ngăn nó, dù sao anh cũng coi nó như em trai.
"Cái gì??" Những điều Quân nói...sao cứ như chuyện của Minh Nhật của "DREAMLOVE" vậy?
Trường Giang nói dối nói đang ở Sydney trong khi sự thật anh ta ở Mỹ. Ở Mỹ đó! Dính líu tới một tập đoàn lớn ở Việt Nam....
Ko lẽ...
Người đứng sau những vụ việc hại "DREAMLOVE"...
Là Trường Giang......
Đầu óc nó quay mòng mòng...
Ko thể nào...
Ko thể nào...
Chẳng lẽ Trường Giang cố tình đẩy nó về Việt Nam vì biết chắc Minh Nhật sẽ sang Mỹ.?
Trường Giang và Quân bắt gặp nó đi chơi cùng Minh Nhật về nhưng chỉ mỗi Quân nói chuyện với Minh Nhật còn anh ta làm lơ luôn là vì anh ta đã có kế hoạch trả thù lâu dài và thâm độc hơn.?
Nó nhớ ko lầm mới cách trước đó mấy hôm Trường Giang còn tức giận lắm khi Minh Nhật ngồi trong phòng nó nói chuyện, thế mà chỉ vài hôm thái độ lại khác hẳn...
Rốt cuộc là vậy à? Anh Ken tốt bụng của nó là người vậy à?
Chắc thế rồi vì Ken đã thích nó từ bé cơ mà, nhưng nó lại chỉ yêu mỗi Minh Nhật.
Quân thì khác, anh ta gặp nó trễ nhất trong 3 chàng trai, thời gian anh gắn bó với nó cũng ít nhất trong 3 chàng trai. Chỉ có Giang, từ nhỏ đã thân thiết với nó, giờ việc Giang căm hận Minh Nhật mà trả thù cũng dễ suy ra, nhưng Giang có quá đáng lắm không.
.
.
.
Nó rối bời...
31.
-Em...em sao vậy?
-Anh ơi, khuya nay mình đi Mỹ liền nha anh! Lát anh chở em ra thẳng sân bay book vé luôn, em qua đó sắm vài bộ mặc tạm cũng được, nha anh.
-Em làm gì gấp vậy. Để anh đưa em về lấy quần áo rồi đi.
-Ko anh, em phải gặp anh Giang, ko thể chậm trễ thêm nữa được đâu anh...
-Anh cũng đang muốn gặp nó đây..
.
.
.
.
Phía đối diện "Nhật quán" chàng trai trông có vẽ bụi bặm lúc nãy vẫn đứng ở một góc khuất quan sát xung quanh. Anh ta dường như đang lo lắng gì đó... Sao mãi mà anh ta vẫn ko thấy Ngọc Bảo về? Quán đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa kìa...
-Ê nhóc sao chị Ngọc Bảo vẫn chưa về?
-À lúc nãy chị Bảo gọi về báo là chĩ có việc gấp của bạn trai chĩ phải sang Mỹ luôn ko về nhà.
-Cái gì?? Em có biết chị Bảo đi với ai ko?
-Là bạn chĩ, chắc anh ko biết đâu.
-Bạn chĩ là ai?? - Tên ấy quát to làm nhóc Tâm và cả quán hoản hồn.
-Là...là anh Quân. Anh làm gì mà la lối dữ vậy?
Anh ta tức giận vội bỏ đi với cái chân cà nhắc ....
Sau hơn một ngày bay và làm thủ tục linh tinh nó cũng có mặt tại New York.
Bây giờ là 9am, nó gọi liền cho Trường Giang, ko ai bắt máy...
-Sao gọi nó ko được à?
Nó ngán ngẩm lắc lắc đầu.
-Bánh Dâu nà, em đừng nói với ai là ở cùng anh nha.
-Sao vậy anh?
-Vì em có bạn trai rồi, như vậy thì ko hay cho em lắm, anh ko muốn em gặp rắc rối vì anh.
-Dạ...
"Reng...reng..."
Điện thoại nó reo kìa, số lạ hoắc.
-Nó nhìn Quân rồi nghe máy.
-Alô...
-Anh Minh Nhật nè...
-Anhhhh....- Nó mừng quýnh xuýt khóc...
-Em ổn ko? Anh về Việt Nam rồi? Em yên tâm nha!
-Sao? Anh về Việt Nam rồi sao?
-Em đang ở cùng Quân đúng ko? Im lặng và nghe anh nói, đừng nói với anh ta là anh biết em ở cạnh anh ta! Thời gian này em cũngđừng liên lạc với thằng Giang, nguy hiểm lắm đó. Anh sẽ gọi em sau."Chụt."
"Rụp..."
Lần nào cũng thế T_T, hành tung bí ẩn, cứ lù lù xuất hiện rồi âm thầm biến mất T_T...
"Còn ko cho người ta nói một câu nhớ anh T_T..."
-Ai gọi vậy em? Minh Nhật hay Trường Giang?
-Là Minh Nhật.
-Minh Nhật về Việt Nam rồi sao?
-Dạ...
-Hắn có nói gì với em nữa ko?
-Dạ ko, nói nhớ em thôi....- Thật ra thì Minh Nhật có nói nhớ nó đâu >" Dù sao nó cũng yên tâm chút chút khi biết Minh Nhật đã về Việt Nam, vậy là lại thêm một lần nó bị vỡ kế hoạch nữa... Ông trời có phải sinh ra Minh Nhật cho nó hay ko sao mà cứ để nó đi đâu là Minh Nhật lại đến một nơi khác T_T...
Nhưng kế hoạch chính của nó là gặp Trường Giang cơ mà.
T_T
Thật ra thì gặp Trường Giang là cái cớ để tìm Minh Nhật T_T...
Nhưng sao Minh Nhật ko cho nó liên lạc với Trường Giang. Trường Giang *** hại Minh Nhật, anh sợ Trường Giang cũng *** hại luôn nó ư? Cũng có thể, nhưng chỉ có anh sợ thôi, nó thì ko!
Nó đã quyết ngay từ đầu rồi, nó phải gặp Trường Giang để nói cho ra lẽ.
Xưa nay nó có giúp được gì cho Minh Nhật đâu.
Thế nên giờ nó phải giúp !
...
Quân nói có chuyện công ty anh mới gọi có chuyện gấp, Quân phải đi. Quân đưa cho nó địa chỉ căn hộ anh đang thuê ở .
Hic... Quân nỡ bỏ nó một mình giữa NewYork sầm uất này sao.
Nó thử gọi cho Trường Giang mấy lần nữa nhưng đầu dây bên kia đều im bặt.
Nó thở dài tạt vào một công viên ngồi gặm ổ bánh mì.
Hình như có vài người đang theo dõi nó... Nó ngồi xuống một chiếc ghế đá trống... Giả bộ nhóp nhép bánh mì... Chốc chốc nó liếc liếc xung quanh, có mấy tên đàn ông châu Á ngồi rải rác quanh công viên. Tên nào nhìn mặt cũng lạnh tanh, ân bận sơ mi chỉnh tề, vài tên còn đeo cặp kính đen thui nữa... Giống mafia quá à :((...
Chắc không phải nhằm vào nó đâu, nó chỉ là một con bé quê mùa người Việt Nam thôi mà! Nhà nó cũng ko nằm trong giới thượng lưu gì cả, ba làm kiến trúc sư, mẹ cũng có gia đình riêng kinh doanh nhỏ lẻ, cô Hương làm kế toán trưởng một công ty bên Úc và mở cho nó cái nhà hàng nhỏ. Nói chung là cũng khá giả chứ chưa phải là đại gia có máu mặt gì. Thế nên không có lí do gì bọn người đó lăm le nó.
Nó tự nhủ rồi cạp cạp tiếp ổ bánh, nốc ực mấy hơi sữa mà ko thèm dùng ống hút...
...
Nó tự hỏi ăn xong rồi sẽ làm gì và đi đâu đây???
"Reng..."
Trường Giang calling...
Nó vội bắt máy...
-Em sang đây có một mình thôi. Em muốn gặp anh. Sao anh lại nói dối mình đang ở Sydney?
...
Trường Giang nói mọi chuyện không như nó nghĩ, anh sẽ về Việt Nam cùng nó, Trường Giang hẹn nó gặp anh tại cái địa chỉ anh anh vừa đọc, sau 1 tiếng nữa.
.
.
.
Nó quẩn quanh dạo phố NewYork, đúng là ko hổ danh "thành phố ko bao giờ ngủ"...
Nhưng nó quen ở miền Tây Úc vắng vẻ yên ả rồi...
Nhức đầu thật...
Ặc...mà hình như bọn người kia vẫn theo dõi nó...
@_@
Là sao...
Đừng nói định bắt cóc nó bán qua Campuchia nha :((...
...
Cùng lúc đó có một tên trong bọn nghe điện thoại.
-Tụi bay nhớ đừng để mất dấu con bé. Cũng đừng theo sát nó quá nó sợ. Mà tụi mày làm ăn kiểu gì mà để thằng Minh Nhật nó trốn về được Việt Nam? Kì này ko làm cho ra hồn nữa thì coi chừng tao.
-Dạ ông chủ...
...
Còn 30ph nữa là đến hẹn với Trường Giang.
Dù sao thì ở cạnh Giang cũng an toàn hơn là ở một mình. Ít ra thì nó nghĩ Trường Giang dù ghét Minh Nhật cũng không thể nào hại nó được.
Nó bắt taxi.
Bọn người kia vẫn bám theo.
Làm sao bây giờ?
Nó kêu bác tài chạy ngoằn ngòe tùm lum...
Phù...
Cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn chúng.
...
Nơi Trường Giang hẹn nó là một căn nhà củ kỉ như bỏ hoang bấy lâu nay. Nó thấy gì đó rờn rợn sống lưng...
Eo...
Ghê ghê thế nào ấy!
Liệu có ma ở trỏng ko ? >_ Nó ấn chuông, ặc nhà này ko có chuông. Nó gọi Giang, anh ta bảo vào lẹ lẹ cửa ko khóa và nhớ vào xong thì khóa lại cẩn thận.
Sao Trường Giang lại ở một nơi kinh tợn thế này... Ẩm thấp, tối tăm, bụi bặm...
Nó bắt đầu sợ...
...
Nó lên cái gác xép cũ kĩ, lúc nãy Trường Giang nói thế, chỉ có một căn phòng mở cửa sáng đèn, chắc là phòng của Giang.
Khác với toàn căn nhà, phòng Giang sạch sẽ hơn, sáng sủa và tươm tất hơn.
Giang đang nằm vật trên Giường, ngực trần nhưng....bụng được băng một lớp garô trắng. Lớp garô trắng có hoen một chút đỏ.....là máu...
Nó ôm miệng chạy lại cạnh Giang.
-Anh... Anh bị sao vậy?
32.
-Em có bị ai theo đến đây ko đó?
-Ko anh ơi, à có mà bị em cắt đuôi rồi...
-Vậy cũng nguy hiểm quá. -Trường Giang vật vã ngồi dậy, nó hơi hoản
-Anh đừng ngồi dậy...
Trường Giang hình như đau lắm, anh hí hoáy viết cho nó gì đó vào mảnh giấy nhỏ rồi nhét vào tay nó.
-Cất kĩ đi, mật mã két sắt của anh trong ngân hàng "Gringet", lỡ anh có bề gì thì còn có người biết mà lấy nó ra.
-Nó là gì hả anh?
-Tài liệu mật, em phải bảo đảm chúng được lấy ra an toàn và đến tay Minh Nhật nha!
-Là sao anh... Anh muốn làm gì Minh Nhật nữa?
-Thôi em mau rời khỏi đây đi, nguy hiểm lắm đó.
-Anh phải giải thích rõ ràng cho em, anh Quân nói anh đang nhúng tay vào chuyện của "DREAMLOVE".
-Sao lại gọi là nhúng tay... Hắn ta gặp em sao?
-Nói đi có phải anh đã sắp đặt kế hoạch *** hại để trả thù Minh Nhật vì em ko yêu anh đúng ko?
-Cái gì? Em nói gì vậy Bánh Dâu?
-Em đã biết hết rồi, anh đừng giấu em nữa, em sang đây vì muốn anh thôi làm những chuyện xấu xa ấy nữa đi.
-Em hiểu lầm rồi, giờ ko còn thời gian để anh giải thích nữa đâu, em đi mau đi...
-Ko em ko đi...
.
.
.
-Áaaa...
Nó bị bịt miệng từ phía sau... Nó cố ú ớ... Huhu gì thế này...
Tay chân nó bị trói lại...
Một đám người xông vào, quen quá, có cả ông lái taxi cho nó ban nãy nữa, ông cũng bị trói khắp người, vào trong nhà rồi thì bọn chúng vất ông sang một bên.
Thì ra là bọn người đã theo dõi nó từ sáng >_ Gì vậy, nó ko hiểu chuyện gì đang xảy ra hết. Trường Giang cũng bị bắt trói vào thành giường... Nó thì đứng trong góc phòng... Nó sợ quá huhu...
Bọn người đó sao khi trói xong xui nó và Trường Giang thì ko làm gì nữa, chúng gọi cho ai đó, chắc là tên chủ mưu trong việc theo dõi và bắt trói nó này.
Huhu...
"Rầm..."
...
Cánh cửa được đạp bung mạnh... Nó cố nhoài người ra dòm xuống...
Thêm một băng đảng khác nữa...
Trời sao mà lắm rắc rồi thế :((
Nó khóc lúc nào hok hay... hu..hu...
Bọn những tên theo dõi nó vội chạy xuống tham chiến...
Nó nghe những tiếng súng đùng…đùng.. cứ thay nhau nổ ầm cả căn nhà hoang lên…
Đây là Mỹ... Nó quên mất đây là Mỹ... Người ta đấu nhau bằng súng đấy :((... Ko phải là dao là gậy như ở Việt Nam đâu :((...
Nó sợ, càng lúc càng sợ...
-Bánh Dâu...Bánh Dâu...
Nó ngước nhìn.
Là anh,
Minh Nhật của nó...
Sao mới lúc sáng bảo ở Việt Nam cơ mà. ?_?
...
Minh Nhật cởi trói cho nó, nó ôm chầm anh khóc huhu...
Vì nó sợ...
Vì nó lo...
Và vì nó nhớ...
...
-Sao anh lại ở đây? Hức...hức...
-Minh đi em ở đây nguy hiểm lắm.!
Một chàng trai khác cũng đã cởi trói cho Trường Giang, nó ko quen anh chàng này, nhìn lạ quá.
.
Sau này thì nó mới được biết đó là Phan Thanh bạn trai của Hạ Nhi và là người đã tìm nó ở Úc nhưng ko thành. Là cái anh chàng hơi xanh xao đội nón lưỡi trai xụp xụp đó.
...
Nhưng sao nó vẫn ko hiểu chuyện gì đang xảy ra thế này...
Bên dưới đạn ko còn nổ đúng đùng nữa.
Thay vào đó là những tiếng "rầm...rầm...bốp...bốp..." từ những cuộc ẩu đả bằng tay bằng gậy. Trên sàn nhà bê bết vết máu me...
Nó níu chặt lấy Minh Nhật.
Bốn đứa xuống lầu chuồn ra sau bếp để rời khỏi bằng cửa sau...
Nhưng tai họa lại ập đến...
Bọn theo dõi nó ban sáng gọi thêm đồng minh...
Lần này bọn chúng bao vây và vào bằng 2 ngõ trước sau. Phan Thanh thì bị thương ở chân, Trường Giang băng bó ở bụng, thành ra tụi nó ko thể đi nhanh được đâm ra bị chận liền ngay sau ngõ.
4 đứa, nhưng có đến 2 anh chàng bị thương và 1 cô gái thì làm sao chống cự nỗi bọn côn đồ ấy...
Kết quả là cuộc hỗn chiến bên trong nhà đột ngột dừng lại.
Nó, Minh Nhật, Trường Giang và Phan Thanh bị bắt ngược vào trong và trói chặt.
...
-Xong xui rồi đại ca.
-Mày làm tốt...
...
Trong căn nhà ẩm thấp tối tăm này bỗng có thêm một người bước vào...
Anh ta cho 2 tay vao túi quần nhếch mép cười đắc ý...
Anh ta tiến lại gần chỗ đang trói 4 đứa...
Có 3 đứa lạ hoắc anh ko muốn quan tâm...
Anh ta dừng lại trước người thứ 4...
.
.
.
Dừng lại trước Minh Nhật...
Anh đưa con dao sáng loáng lên nghoe nguẩy...
33.
-Chào...lâu quá ko gặp...
Minh Nhật trừng mắt nhìn anh ta...
Sao lại là anh ta...
.
.
.
Là Việt...
...
Bảo hốt hoản nhìn con dao.
Minh Nhật ngạc nhiên.
Trường Giang cùng Phan Thanh tỏ vẻ khó hiểu.
-Việt?
-Là tao... Là người đã bị mày cướp đi người con gái tao yêu nhất...
Bảo thót tim nhìn Việt...
"Cái gì mà cướp đi người con gái anh ta yêu nhất..."
-Và cũng là người cướp đi người con gái của tao...
Một giọng nói nữa vang lên.
Cả bọn quay ngoắc nhìn sang...
Trời...
Bánh Dâu ko tin vào mắt mình nữa...
Là Quân...
Chuyện quái quĩ gì đang xảy ra thế này...
>" -Anh Quân...???
Quân bước lại, mặt lạnh như băng anh kéo Bánh Dâu về phía mình...
-Anh... Chuyện này là sao... Anh đang làm cái gì vậy...???
-Thằng Minh Nhật bây giờ ko còn quan trọng nữa, máy muốn xử nó sao thì tùy - Quân hếch mặt về phía Việt đang cầm con dao sáng loáng - Giờ tao cần tính sổ thằng em tốt bụng này. - Anh ta hầm hầm nhìn Trường Giang.
-Có ai nói cho tôi biết là chuyện gì đang xảy ra không... - Bánh Dâu hét to...
-Thì như em thấy đó... - Quân nhún vai.
-Chuyện là cô em muốn thằng nhóc này tàn phế ra sao?? - Việt lên tiếng
-Thôi dẹp thằng Minh Nhật qua một bên đi. Thằng Giang đang giữ một số giấy tờ quan trọng của tao, để tao giải quyết nó trước.
...
-Mày đang giấu chúng ở đâu???
-Tôi ko biết...
-Nói láooo...
.
.
-Ở đâu...???
Trường Giang vẫn im lặng...
"Bốp"
Một cú đấm vào vết thương Trường Giang. Bánh Dâu cắn môi đến rướm máu...
Nó bắt đầu thút thít...
-Nói đi Giang, mặc kệ "DREAMLOVE", ko ông sẽ chết mất..-Minh Nhật giục to...
-Tôi ko biết ở đâu cả! - Trường Giang vẫn khăng khăng...
"Bốp...bốp...bịch..."
...
Cứ thế những màn tra tấn hung bạo từ đàn em của Quân để hành hạ ép cung Giang nói ra gì đó... Bọn chúng 2 tên nắm 2 cách tay đang bị trói của Giang, 3, 4 tên đừng trước sau thay nhau đấm, dọng và dùng gậy đập tới tấp lên người Giang...
Nó sợ phát ngất lên...
Quân là người độc ác thế sao??
Trường Giang là bạn anh cơ mà :((....
Nó bật khóc huhu...
-Anh...anh dừng lại đi... :((
-À tao có ý này Giang à... Tao sẽ ko tra tấn mày nữa... Cũng ko hành hạ mày nữa... Mày ko nói cũng ko sao... Nhưng tao sẽ...giết Bánh Dâu...
Quân kề súng vào đầu nó...
-Đừng... - Minh Nhật cùng Trường Giang đồng thanh.
Trời... Quân làm cái gì vậy... Giết nó ư? Quân muốn giết nó ư...? Nó cũng lờ mờ hiểu ra được sự việc rồi... Trường Giang ko hại "DREAMLOVE", ko hại Minh Nhật... Người đứng sau vụ việc này là Quân... Anh ta đến tìm nó nhằm mục đích nhử Trường Giang ra, anh ta cố nói Trường Giang nhúng tay vào "DREAMLOVE" để đánh lạc hướng nó... Sao nó khờ khạo thế này cơ chứ! Hèn chi anh ta đi Mỹ ko lâu thì Minh Nhật cũng sang Mỹ...
Chẳng lẻ cái tài liệu mật đang nằm trong "Gringet" mà Trường Giang nói là cái Quân cần tìm... Chẳng trách Quân ko đếm xỉa tới Minh Nhật nữa và nhắm thẳng vào Trường Giang...
T_T
Huhu
-Bỏ súng xuống đi...tôi nói...
-Biết vậy tao đã phải sớm nghĩ ra cách này để mày đỡ chịu đòn hén... - Quân đắc ý nhếch mép khinh khỉnh...
-Ko được... Anh ko được nói anh Giang...
-Nói đi rồi tao bỏ súng xuống...
...
-Chúng nằm ở két sách ngân hàng "Gringet"........mật khẩu là....
-Nói mau ko tao bắn Bánh Dâu...
-Mật khẩu là.....
34.
-Đừng nói....
.
.
.
Minh Nhật chộp lấy con dao trên tay Việt rồi lao thẳng về phía Quân, anh đạp mạnh Quân ra khỏi người nó.
Quân nổ súng loạn xạ, may mà Minh Nhật kéo nó tránh kịp hết...
.
Trong lúc bọn chúng chú ý việc tra tấn Trường Giang và dùng nó làm con tin, Minh Nhật đã lợi dụng sơ hở cục cựa cố tự cởi trói cho mình và anh đã thành công, may mà vừa kịp lúc Trường Giang định nói mật khẩu...
...
Bọn người theo dõi nó lại một phen hỗn chiến cùng người hình như là của Minh Nhật. Minh Nhật lôi nó vào một góc vội cởi trói cho nó, Trường Giang với Phan Thanh cũng được cởi trói rồi... Căn nhà ẩm thấp lại náo loạn trong một bãi chiến trường nữa... Minh Nhật bảo nó ngồi yên đó, chưa kịp phản ứng gì thì anh chạy mất tiu, huhu nó sợ quá... Cứ đánh qua đánh lại thế này thì khi nào mới xong và giải quyết được vấn đề :((... Nó ngồi co ro...
Nó nhìn ra, Minh Nhật đá văng súng của Quân rồi, Phan Thanh thì đã dẫn Trường Giang trốn đâu mất, cũng phải Giang bị thương nặng quá cơ mà T_T...
Nó muốn giúp Minh Nhật.... Phải làm sao đây T_T...
Cũng tại nó, tất cả cũng tại nó, Minh Nhật đã dặn nó ko được gặp Trường Giang thế mà nó cứ bướng bĩnh... Đáng lẽ nó phải nhận ra từ lúc bị đám người kia theo dõi nó...:((...
-Đi em...- Minh Nhật chạy lại nắm lấy tay nó lôi đi. Cả bọn kéo ra cửa sau, có một chiếc ôtô chờ sẵn, là Quốc lái... Nó hơi bất ngờ...
Bên trong vẫn là những cuộc ẩu đả...
Minh Nhật đỡ Phan Thanh ngồi phía trước, nó đỡ Trường Giang lên băng ghế sau.
Chết... Chiếc kẹp tóc hình nơ của nó đâu mất tiu rồi... Nó quay ngoắt lại tìm kím... Ko thể để mất được đâu... Là chiếc kẹp tóc Minh Nhật đã tặng nó cái hôm mời nó đi party của trường đó.... :((... Là một trong 2 món quá cuối nằm trong vali kí ức của nó đó :((...
-Bánh Dâu, làm gì vậy lên xe lẹ đi... - Minh Nhật kêu to... Câu nói hơi giống cái lúc anh bảo nó lên xe để đi leo núi... Nhưng bây giờ câu nói ấy cấp bách và hối hả hơn xưa...
Nó nghĩ một thoáng về hôm đi chơi ấy rồi tiếp tục lúi cúi tìm chiếc kẹp tóc hình nơ...
...
Kia nó thấy rồi... Nằm ngay gần cửa sau căn nhà... Nó vội chạy lại nhặt...
Quốc bóp kèn tin tin, Minh Nhật chạy lại nó...
-Này nguy hiểm lắm em làm cái gì vậy...
-Được rồi nè anh...-Nó quay lại chìa cái kẹp nơ mỉm cười.
.
.
.
"Tao ko yêu được cô ấy thì bọn mày cũng đừng hòng..."
...
"Đùng..."
-Á...-Nó chỉ kịp kêu lên một tiếng rất thanh sau cái níu của Minh Nhật...Gì vậy....-Khônggggggggg................aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa............
.
.
.
Huhu... Máu...máu ra nhiều quá... Quân đã bắn... Quân đã bắn nó nhưng vì xoay lưng nên nó ko thấy... Minh Nhật đã ôm nó quay lại...và trúng đạn....Huhu...
-Anhhhhhhhhh............
Phía đâu trong nhà nổ một phát đạn, trúng chân Quân, anh ta ngã khụy...
Quốc vội đỡ Minh Nhật lên xe...
...
Quốc rồ ga phóng cái vèo...
Quân tức sôi máu lên một chiếc ô tô khác cùng đàn em đuổi theo...
Nó cứ ôm vết thương bê bết máu ngay lưng Minh Nhật khóc thảm thiết...
...
"Đùng...đùng..."
Hình như đạn ở đâu nổ thì phải... Nó nhìn về phía sau... Trời.. Quân cho đàn em bắn xe tụi nó...
Nhóc cu Bi ngày xưa ở dưới quê cùng nó bắt cá, chèo xuồng...giờ như vậy sao...:((... Nó ko dám tin vào sự thật nữa dù sự thật đang rành rành trước mắt... Nó khóc...cứ khóc...
Quốc cố tăng tốc nhưng vẫn ko thể tránh hết những phát đạn từ xe Quân... Lớp kính phía sau ô tô tụi nó bắt đầu rạn nứt rồi...
Cứ thế pha rượt đuổi diễn ra như trên phim hollywood. Phía trước là một khúc cua hiểm trở, đường đèo núi nên khá hẹp... Quốc dặn mọi người thắt chặt dây an toàn...
Quốc cho tăng tốc... Quân phía sau cũng cho đàn em tăng tốc...
Cách khúc cua chừng ba mươi mét, Quốc vội đạp thắng lại, chiếc xe trượt đi, lốp xe cạ xún mặt đường tạo thành 2 vệt cháy đen và dừng ngay lại ở khúc cua.!!! Phù phù [ tí nữa thì toi]
"Rầm..."
.
.
.
Chiếc xe Quân ko trở tay kịp đã lao xuống vực thẩm...
"Bùm..."
Nó úp mặt vào người Minh Nhật mà ko dám nhìn cảnh tượng hãi hùng ấy...
...
Quốc ko chần chừ thêm phóng thẳng xe đến bệnh viện gần nhất...
35.
1 năm sau...
...
Trên chuyến bay Sydney-Việt Nam...
Cô gái lên sau cùng đảo mắt tìm số vé chiếc ghế của mình...
-Anh vui lòng cho tôi vào trong được ko ạ?
Anh chàng đang nhắm nghiền mắt cau có...
-Cô tìm ghế khác mà ngồi...
-Ơ nhưng đây là ghế của tôi mà...
-Thì cô ngồi đại ghế nào đi có chết ai đâu...
-Nhưng toa này khách đã đầy rồi anh ko thấy hả...
Anh chàng mở to mắt nhìn trừng trừng cô gái...
-Rách việc, vào đi...
...
-Giờ tôi ngủ cô đừng có mà làm ồn...
-Này cái anh kia...Đừng thấy tôi hiền mà làm tới nãy giờ nha...
...
Đó là cuộc gặp gỡ giữa My My và Trường Giang...
My My hoàn thanh xuất sắc khóa học bổng ở Sydney của mình, Trường Giang thì đang trên đường về Việt Nam để dự đám cưới một người bạn...Thế là họ tình cờ gặp nhau... Một cuộc gặp gỡ định mệnh.
...
1 tuần sau...
Cô gái trong bộ váy cưới trắng tinh lộng lẫy trông nàng ko khác nào một cô công chúa mới lạc từ truyện tổ tích ra...
Ắt hẳn mọi chàng trai trong thán phòng này đều ao ước chủ rể là mình, còn mọi cô gái thì phải trố mắt ra ghen tị...
Nàng sánh đôi cùng chú rễ bãnh trai trong bộ vest lịch lãm...
Hai người bước lên lễ đài trong tiếng dương cầm ngân nga, ánh đèn mờ ảo và kim tuyến rơi đầy...
Xin chúc mừng cô dâu Minh Thy và chú rể Lê Quốc...:D:D...Đừng tưởng là đám cưới của Ngọc Bảo nhén ;))...
Bản "The Wedding day" được Minh Nhật chơi du dương...Nó đứng cạnh ngắm nhìn và mỉm cười... Anh nắm lấy tay nó hôn nhẹ, bàn tay có đeo chiếc nhẫn mà Minh Nhật tặng 6 năm về trước...
...
Sau cái hôm rượt đuổi nguy kịch ấy Minh Nhật, Trường Giang và Phan Thanh cùng nhập viện. Minh Nhật mất nhiều máu, nó thì luôn trong tình trạng mắt sưng vù...Sau 3 ngày hôn mê Minh Nhật cũng tỉnh và đã qua khỏi cơn nguy kịch...
Nó lại mừng đến phát khóc.
...
Quay lại đám cưới của Minh Thy và Quốc...
Có một cô gái vào dự tiệc trễ, cô ngồi vội vào một chiếc bàn nào đó còn trống ghế...
Cô ngước nhìn, phía đối diện cô là anh chàng đáng ghét cô đã gặp trên máy bay...
Đó là cuộc hội ngộ thứ 2 của My My và Trường Giang... Cuộc hội ngộ mở ra một chặng đường mới cho cả hai… (:”>…)
Ở một bàn tiệc khác có một anh chàng đã bị hoại tử mất nửa chân trái...Anh ta thật đáng thương nhưng anh ta luôn tười cười... Chắc có lẽ vì bên cạnh anh luôn có một người con gái chăm sóc và yêu anh hết lòng dù anh có ra sao... Anh ấy là Phan Thanh và người con gái anh yêu là Hạ Nhi...
1 năm trước khi Phan Thanh bị thương nặng ở chân nhưng vì Minh Nhật biết Quân sẽ đến tìm Bảo nên Phan Thanh đã chủ động trốn sáng Úc để bảo vệ nó. Vết thương ko được chữa trị kịp thời nên phải cắt bỏ một nữa chân trái...
Nó thấy mình thật có lỗi với mọi người, với Minh Nhật, Trường Giang và nhất là Phan Thanh...
...
Tiệc đã tàn.
Khách đã về hết.
Cô dâu chú rễ cũng đâu mất.
Chỉ còn mấy vài người lớn ở lại tính tiền cho nhà hàng.
Và Minh Nhật...
Và nó...
Nó ngồi cạnh Minh Nhật bên chiếc piano của nhà hàng...
Minh Nhật lại đàn bản "LoveStory"
-Anh chỉ biết đàn mỗi bản này thôi à...Em nghe lần này là lần thứ mấy trăm rồi đó...
-Vì anh thích...
.
.
.
"Chụt..."
Nó quay sang hôn lên má anh, thú thật đây là lần đầu nó chủ động hôn anh... >" Nó ngượng kinh khủng luôn, hôn xong tự dưng cuối gầm mặt xuống :">
-Này, em đùa với tôi à... Ai cho phép em hôn tôi như thế hảaaa???
"Chết Minh Nhật nổi giận rồi...:(( làm sao bi giờ??? Chắc Minh Nhật ko thích kiểu con gái như thế T_T"
-Em... Anh ko thích thì thôi sao lại to tiếng với em như thế.... Sau này ko hôn nhau nữa là được chứ gì...
Minh Nhật quay người cười tủm tỉm...
-Sau này nếu hôn anh thì phải hôn thế này biết chưa...
Minh Nhật vội đặt lên môi nó một nụ hôn...
Nụ hôn của bến bờ hạnh phúc ko bao giờ ai có thể chia cắt thêm một lần nữa...
...
Anh đang cất trong túi một món quà nhỏ.Món quà đựng chiếc nhẫn mà anh sẽ cầu hôn nó...
"Cảm ơn đời mang anh đến cho em
Để biết nhớ nhung chỉ một ngày xa cách
Biết ấm lòng khi đông về lạnh ngắt
Biết rộn ràng đôi mắt liếc nhìn nhau
Biết hướng về anh giữa bóng tối u sầu
Biết gọi tên anh trong những chiều bão tố
Khắc tên anh muôn đời vài nỗi nhớ
Em bồi hồi...em bối rồi...yêu anh!"
Ha-cuncon
........
"Không biết vì sao tôi yêu em ?
Vì sao thương nhớ đã bao đêm ?
Vì sao nói mãi mà chưa hết ?
Nói mãi cho mình yêu nhớ thêm."
Dịu Thanh
The End.
© 2013 by Trái Tim Băng