Truyen Teen - Vì anh thật ngốc page 4
19.
-Chà, hok ngờ chở em đi học lại dễ dàng như vậy.
-Anh đừng tưởng bở nha ! Tại Việt tự nhiên dở chứng với em nên em muốn đi lẹ cho khuất mắt anh ta thôi.
-Em có thích hắn ta ko ?
-Đừng nói anh cũng nỗi bệnh như a Việt rồi nha ! Em chỉ xem Việt là anh trai thôi.
-Hèhè, anh chỉ hỏi vậy thôi à. Thế còn anh ;;) *chớp chớp*.
-Anh này vô duyên, em chẳng xem anh là gì cả.
-T_T Sao ác thế, mà thôi kệ . Chuyện tương lai chỉ có trời mới biết kaka.
-Ặc...ặc... >_ -Lát đi ăn trưa nha !
-Thôi khỏi >" -Ok, bye em
--------------------
Cả lớp chú ý, danh sách những bạn đạt học bổng khóa đào tạo ngắn hạn 3 tháng tại "Curtin University - Australia" đã được đăng lên website của trường. Các em có thể đến phòng net xem và làm thủ tục theo hướng dẫn. Giờ chúng ta vào bài học.
.
.
.
Cùng lúc đó tại Perth - Australia
-Hai người này sao lại rủ mình đi chơi cùng một lúc vậy nè >_ "Reng...reng...", chuông điện thoại Bailey vang, cô giật bắn người.
-Hi Sammy.
- Help me check my essay !!!!!!!!!! Bailey [giúp tớ check bài luận nha bailey]
-Hihi…..why not. Now? [hihi đương nhiên rồi, bây giờ luôn được không ?]
-That so great. Thanks thanks moaha…. [vậy thì quá tốt thanks thanks moaha..]
...
May quá có Sam là vị cứu tinh hehe.
"Hôm nay em bận"-SMS Bailey gửi Zac và Justin.
"Cậu thắng rồi đó Justin"-Zac gửi
"???. Ko phải anh đang đi với cô ấy sao?"
"Hả, tôi tưởng Bailey đi cùng cậu?"
"Vậy ta lại huề"
...
-Hả ??????? Mình đậu học bổng rồi............... aahhhhhhhhhhh............. :((.... huhu.... Mình được đi Úc........ Mình có đang mơ ko ??? :((............
Reng reng...
-Alô anh Nhật hả ?
-Anh đang đợi trước trường em nà, đi ăn cùng nha !
-OK, hôm nay em đãi anh ! Đợi xí. Hihi...
...
-Hôm nay My My có gì vui vậy ta ?
-HíHí...em được học bổng đào tạo ngắn hạn 3 tháng ở Úc. Học bổng toàn phần đó anh, em vui quá. Cả trường chỉ có 10 người đạt thôi ^^...
-Chà My My giỏi quá ta, ước gì anh cũng được đi nước ngoài như em !
-Anh đùa hoài, anh muốn đi lên mặt trăng còn kịp. Huống hồ gì chỉ là châu Úc.
- ^__^ "My My cũng đáng yêu quá ta , dạo này cười nói nhiều hơn trước rồi. Lại còn biết nói đùa, ngố thiệt ^__^"
...
Măm măm...
-Mà chiều nay em có tiết ko ?
-Dạ hok anh, anh cho em đi ké về nha, phiền anh quá hihi...
-Đi mua này tí với anh nha !
-Mua gì vậy a ?
-Mua ......piano đó. Anh có một cái bên nhà ba mẹ, nhưng nó to lắm. Giờ anh muốn mua cái khác gọn gọn tí cho hợp với nhà anh.
-Anh biết chơi piano à ?
-Hm...chứ sao ^^!
-Mà em có biết gì đâu, đi theo ngại lắm !
- Hok sao mà, đi nha !
-Ơ.....dạ :">...
...
“Sao My My lại bất ngờ khi biết mình chơi piano ? Vậy My My chắc chắn ko phải là Ngọc Bảo ? Ngoài cái khoản trông giống Bảo ra, My My cũng 22t, học giỏi, quê ở Bến Tre và từng có một mối tình. "Vì anh ấy quá ngốc, còn em thì quá tàn nhẫn".... My My nói có ba mẹ dưới quê còn không phải ba của Bảo làm kiến trúc sư sao ? Rốt cuộc là sao ? My My là ai ? Hay là Bảo đang giả vờ với mình, đang thử mình ? Khó nghĩ quá, điên mất !”
...
-Đặt góc này hợp rồi đó anh.
-Đàn mở hàng tặng em nè, em muốn nghe bài gì ?
-Hm...Love Story. ANh biết chơi hok ?
-Hả...?
-Sao bài này khó quá hả anh, vậy anh đàn bài nào cũng được.
-À hok anh biết chứ, rành là đằng khác. "Nhưng sao lại là Love Story được chứ" - Minh Nhật thấy thắc mắc.
.
-Sau này anh dạy em với nhé !
-Định trả công anh gì đây ?
-Chưa gì mà công với lao, thôi em hok dám nhờ nữa.
-^^ Anh đùa mà. Có tí đã giận ^^.
Có vẻ cuộc sống My My thú vị hơn từ ngày gặp Minh Nhật. Hai người ngày càng quấn quí và thân thiết nhau hơn. Nỗi đau về sự mất mát Ngọc Bảo cũng đang dần ngui trong trái tim tưởng đã chết của Minh Nhật.
Minh Nhật dạy My My tập đàn, nó khó hơn cô tưởng, mà nói học vậy thôi chứ My My cũng chẳng học được gì, toàn bắt Minh Nhật đàn cho mình nghe. o_O~
Mỗi buổi sáng thay vì Việt đưa đón cô giờ là Minh Nhật. My My cũng muốn sớm làm lành với Việt, muốn hai đứa sớm thân thiết lại như xưa nhưng chẳng cách nào liên lạc được với anh ta. My My hơi lo, liệu có chuyện gì xảy ra với Việt ko ?
Nhưng sao ở bên Minh Nhật, My My lại có cảm giác khác lạ thế này, cảm giác khác hẳn khi ở cạnh Việt. Cô cũng ko hiểu nữa ? Chẳng lẻ My My đã....yêu rồi sao ???
My My vội gạt phăng cái suy nghĩ mà cô cho là điên rồ ấy.
Dạo cuối tuần gần đây Minh Nhật thường lấy xe máy chở cô vi vu khắp Sài Gòn. Lần đầu tiên My My mới cảm nhận được Sài Gòn về đêm đẹp đến thế này 0__0 . Hôm này Minh Nhật và cô cùng đi xem phim.
Vè phần Minh Nhật, 5 năm rồi, anh mới tìm lại được cảm giác thế này. Cảm giác hạnh phúc và vui vẻ khi ở bên một người con gái ! Anh thấy biết ơn My My ! Rồi tự dưng lại thấy sao ngày xưa mình ngốc quá. Ngọc Bảo đáng ra phải được nhiều điều hạnh phúc hơn. Ngọc Bảo là cô bé tốt, ngây thơ nữa, để Hạ Nhi ăn hiếp năm lần bảy lượt, lại còn bị Hoài Anh gạt, thiếu vắng tình thương của gia đình. Tại sao anh tiếp tục giáng thêm đau khổ cho cô bé. Anh ân hận quá, dằn vặt quá. Anh có thể vui đùa với một cô gái khác thế này trong khi Bảo đã chịu bao uất ức trong ngần ấy năm sao ? Ko thể, anh ko được phép có tình cảm với My. Bảo biết sẽ buồn lắm. Tại sao anh cứ mãi năm lần bảy lượt suy nghĩ vấn đề theo những hướng trái ngược nhau ! Liệu rằng Bảo sẽ vui khi anh hạnh phúc hay sẽ buồn khi người con gái bên anh không phải là cô bé. Anh phải làm sao ? Làm sao bây giờ ?
-Anh, phim hay quá hen !
-Hả..ờ..ờ...phim hay em. Giờ mình về nha em, anh hơi mệt.
-Ơ...dạ...
"Vậy mà khi nãy nói sẽ dẫn mình tới chỗ này >_
Thời tiết cuối đông làm My My thấy lạnh, trên đường về cô cứ hắt hơi suốt. Minh Nhật bảo cô phải lo giữ gìn sức khỏe mà học, lát sẽ mua thuốc cho cô. My My thấy vui vui nhưng cô chợt có ai đó bên đường làm cô phải tập trung nhìn
"Phải anh Việt ko ?"
Là Việt, Việt say khước bước ra khỏi vũ trường cạnh một cô gái. My My thấy có chút gì đó bất ổn.
...
Suốt đêm ấy Minh Nhật chẳng thể chợp mắt nổi. Hình ảnh Ngọc Bảo lại ùa về trong anh. Nhớ cái lần đầu anh gặp Bảo. Anh chẳng thèm để tâm là mấy ngoại trừ cái liếc nhìn duy nhất, khi đó Hạ Nhi đang bắt nạt cô bé.
“Ngày xưa mình hâm thế nhỉ ?” Rồi lúc Bảo mới về nhà anh "đúng là đồ bệnh hoạn mà", Minh Nhật buồn cười khi nghĩ về câu nói ấy sau đó lại dằn vặt hơn gấp trăm lần. Tại sao ông trời lại cướp đi Ngọc Bảo đáng yêu của anh ? Những giai điệu trong bản "River Flows In You" vang dội đến não lòng. Anh muốn chọc ghẹo, muốn bắt nạt Bảo T_T, muốn đòi đuổi Bảo ra khỏi nhà !!! Anh, từ một hotboy lạnh lùng, khó ưa, trái tim dường như chết lặng vì Hoài Anh lại tư dưng nỗi thích thú chọc ghẹo một con nhỏ lạ hoắc. Lần đụng độ nhau đầu tiên, anh cũng thờ ơ với Bảo, hotboy như anh mà phải đưa một con bé nào đó vào bệnh viện sao ! Anh thấy mình ngốc thiệt đó, từng giây Bảo có mặt trên cuộc đời này là vô cùng quý giá...vậy mà anh đã không biết trân trọng. Anh để nó vụt bay như ngôi sao băng kia đến, khi sao vụt tắt có muốn ước thì đâu còn linh nghiệm."Đồ biến thái, bệnh hoạn...", "Cô suýt làm ma hồ bơi nhà tôi mà hahaha"... "Anh có sao ko tôi nghe nói bị phỏng mà bôi kem đánh răng hay nước mắm là hết liền à"... "Cô điên à"... Sao ông trời ko lấy mạng anh mà lại đầy đọa Bánh Dâu tội nghiệp của anh T_T. Anh uống ực ly whisky đang cầm trên tay. Một giọt nước mắt lăn dài, giọt nước mắt của một thằng con trai, giọt nước mắt chỉ chực tuông trào cho một người con gái duy nhất - Đỗ Ngọc Bảo. "Lên xe đi Bánh Dâu còn đứng đó làm gì". Có lẽ đây là lần đầu tiên anh biết cư xửa dễ thương thế này. Lúc theo đuổi Hoài Anh, Minh Nhật đâu như thế, có thương có nhớ cô ta đến đâu thì anh vẫn lạnh tanh.[Thảo nào mà HA ko chấp nhận anh ta]. Vậy tại sao khi Bảo chen ngang cuộc đời anh, anh lại thay đổi ?
"Bảo ơi anh nhớ em..."
Minh Nhật tiếp tục nốc ức mấy ly rượu liền. Anh thật ngốc,quả thật ngốc.
"Tại sao mình lại để mất Bảo............Tại saooooooooooooo"
Bên ngoài trời mưa to, Minh Nhật nốc thêm vài ly whisky nữa rồi lăn đùng ra ghế sofa mà ngủ, anh ta say khước... Trong cơn mê, anh thấy một chiếc đu quay, cao thật cao, .....our frist kiss...
***
Mấy ngày liên tiếp Minh Nhật chẳng đến đón My My cả Việt cũng thế. Cô lủi thủi bắt xe buýt đi học. "Ráng đợi cuối tuần rồi sang nhà anh ta xem sao"-My My định thầm.
-Ê mày biết tin gì chưa ? Anh Minh Nhật hồi trước là hotboy trường mình đó, cty của ảnh mới bị kiện là ăn cắp bản quyền thiết kể của cty "ASPACE" gì đó. Đang rùm beng trên mạng á.
-Gì ghê vậy mày. Anh Minh Nhật mà đi làm chuyện đó à ? Huống hồ ảnh là con của tập đoàn "DREAMLOVE" sao lại làm vậy được.
-Thì bởi, tao cũng đâu có tin. Để xem tình hình vài bữa nữa ra sao.
"Trời"
-Ụa chuyện 2 bạn nói nãy giờ có thiệt hok ?
-Tin hot như vậy mà bồ chưa cập nhật à ? Với tụi tui cũng là fan của anh Minh Nhật từ cấp III đến giờ có chuyện gì của ảnh mà tụi này ko biết chứ !
20.
Suốt buổi học hôm ấy, My My chẳng tài nào tập trung được. Sự thật là sao ? Cô cũng ko tin. Tối nay cô có ca làm ở Teddy Coffee hic, cô muốn sang hỏi thăm Minh Nhật quá.
“Thôi kệ, chiều học xong tranh thủ qua nhà anh ta tí rồi đi làm luôn cũng được.”
My My định thầm.
...
Buổi chiều tại nhà Minh Nhật,
“Kính...cong...”
"Kính...cong..."
...
"Kính...cong"
-Vào đi, cửa ko khóa.
Minh Nhật nói vọng ra từ bên trong.
Minh Nhật đang làm gì đó với chiếc lap, anh chẳng thèm nhìn My My dù chỉ một cái.
-Có chuyện gì ko em ? Anh đang bận lắm !
-Ơ...dạ...em..có đọc..trên..mạng...
-Chuyện công ty anh ăn cắp bản quyền chứ gì ?
-Umm...ơ...nên...em muốn qua hỏi thăm anh !
-Em cũng tin là thật phải ko ?
-Dạ ko ?
-Chẳng phải Việt rất thân với em sao ? - Minh Nhật vẫn giữ thái độ thờ ơ với cô.-Ko việc gì thì em về đi, anh muốn tập trung làm việc.
-Hix...dạ, em chào anh. +_+
-À cuối tuần này anh có việc, ko ở nhà, em khỏi đến làm, cho em nghỉ Tết sớm luôn.
-Dạ... - My My ủ rủ
"Hix... Minh Nhật sao thế ? Sao lại tỏ thái độ đó với mình ? Chẳng phải ăn Tết xong mình sẽ sang Úc tận 3 tháng sao. Bộ anh ta ko nhớ mình trong 3 tháng đó à +_+. Ặc... Mình cũng hoang tưởng thật. @_@"
"Mà cũng đúng, trong lòng anh ta chỉ mãi mãi và mãi mãi có duy nhất Ngọc Bảo thôi T_T. Cho dù anh ta có quan tâm mày đi chăng nữa thì mày cũng chỉ xem mày là vật thế thân mà thôi +_+. Mày có hiểu ko ? "
Hix...T_T My My khóc lúc nào cô cũng ko hay biết nữa. Trái tim cô chợt đau nhói, như có ai đó vừa bổ đôi vậy, một cảm giác thật buồn bã đến não lòng. Tại sao ? Tại sao ? Chẳng lẽ cô yêu Minh Nhật thật rồi sao ? T_T Cô càng khóc to hơn.
"Mình phải làm rõ chuyện này"
"Kính...cong..."
My My đến nhà Việt.
-Em đến có việc gì ko ?
-Em muốn biết chuyện giữa công ty anh với "Nhật Bảo".
-Thì như báo đăng. Minh Nhật đã chôm bộ sưu tập nội thất văn phòng mà anh đã bán bản quyền cho "Saigon invest". Bên "Saigon invest" quyết ko bỏ qua cho "Nhật Bảo" đâu. Qủa này "Nhật Bảo" căng à, chắc sẽ mất uy tín dài dài. - Việt cười mỉm, phải nói là nụ cười anh ta lúc này hơi đểu thật - Ai mượn làm việc phạm pháp.
-Em ko tin anh Nhật lại làm vậy.
-Đó là sự thật, em nên tập chấp nhận đi ! Đời còn nhiều chuyện kinh khủng hơn em tưởng đó !
-Giờ em đi làm, gặp anh sau. +_+
"Minh Nhật là người như vậy sao?". My My bỗng thở dài.
Sáng nay trời có vẻ ấm hơn, sắp Tết rồi còn gì. My My gom toàn bộ đồ đạc, mai cô sẽ về quê ăn Tết, sau đó lên lại Sài Gòn rồi bay cùng đoàn trường sang Úc luôn.
"Mới nhận được kết quả đây sao phải đi rồi T_T. Nhanh quá. Tưởng đạt học bổng vui lắm nhưng giờ lại buồn ghê T_T. Mình sẽ ko được gặp Minh Nhật trong 3 tháng tới sao ??”
“Sao lại nhắc Minh Nhật, không lẽ mình buồn là vì xa Minh Nhật ? Không được, mình không xứng và không bao giờ có thể thay thế được Ngọc Bảo đâu T_T”
Nhưng có điều ra Tết là cô lên Sài Gòn xong đi thẳng ra sân bay luôn thời gian đâu mà chào Minh Nhật nữa. Nghĩ thế My My quyết định sang nhà anh chàng.
---
Cô ấn chuông. Hôm nay Minh Nhật mặc áo thun Lacoste màu xanh dương, quần carô lửng tới gối. Trông chẳng phông độ tẹo nào nhưng My My lại thấy yêu yêu. Liền cô tự xấu hổ với cái suy nghĩ của mình.
-Hôm nay em được nghỉ mà ?
-Ơ...dạ...em đến chào anh...mai em về quê ạ.
-uh..em đi cùng Việt à ? Hai người là hàng xóm mà !
-Dạ hok....em đi một mình anh, anh Việt còn phải làm, 28 ảnh mới về.
.
.
.
-À, em có mua cho anh ít đồ ,anh mang bỏ vào tủ lạnh Tết mà dùng. Có rau, thịt, cá, nem, chả..đầy đủ đó. Anh nhớ chăm sóc vườn hoa của Ngọc Bảo cẩn thận nha ! Em về quê xong sẽ bay sang Úc luôn, anh cho em nghỉ 3 tháng được ko, mà ko được đuổi việc em đó !
-Em nói gì? - Minh Nhật hơi bất ngờ. - Em nghỉ 3 tháng sao ?
-Em phải sang Úc học 3 tháng mà, anh ko nhớ sao.
-Uh anh biết rồi, thôi em về đi !
...
"Mình sao thế này ? Sao lại cư xử như thế với My My. Con bé sắp đi rồi đấy ! Tận 3 tháng đấy ! Trong 3 tháng ấy My My sẽ gặp biết bao anh chàng nước ngoài đẹp trai phog độ mà còn học giỏi. Biết đâu sẽ yêu mấy anh chàng đó và sống ở Úc luôn O___O. Mình đã một lần ngu ngốc mà đánh mất Bảo, mình ko thể phạm sai lầm lần 2. Việt mới là người hại mày, sao lại rút giận lên cả My. Suy nghĩ kĩ đi Nhật, mày phải làm sao ? "
----
Teddy Coffee,
-Hi bé, hôm nay đến làm khách hả cưng? - anh Hùng phục vụ hỏi nửa trêu cô.
-Dạ hok, em đến làm ạ.
-Mai về rồi sao hôm nay còn làm ? Với giờ này cũng đâu phải ca của em.
-Tại em đi ngang thấy quán đông khách quá nên muốn vô phụ, với ở nhà cũng chẳng làm gì hết anh. Mai về quê rồi thì nhớ mấy anh chị lắm ^^.
-Em ngộ ghê ^_^. Thôi anh làm tiếp nha !
My cười chào anh Hùng nhưng nụ cười gượng gạo và buồn buồn thế nào ấy ! Chắc là do vụ của Minh Nhật. My lụi cụi bưng bê cả buổi chẳng thèm nói chuyện với ai. Phùuu...
Cô quên bén cả giờ giấc cũng chẳng hề thấy mệt tẹo nào... Chắc do mãi nghĩ về Minh Nhật. T__T
“Hai người ở bàn 18 sao trông quen quen ta ???”
My My nhíu mày tò mò…
-Chị ơi, em lỡ tay làm bể ly nước ở bàn 30 trên lầu rồi huhu, chị giúp em bưng cái này lên đó nha ! Em sợ khách mắng quá ! - Nhỏ nhân viên mới rụt rè nhờ My.
-Uh để chị làm cho !
“Hả....... ? Đúng rồi, người đàn ông kia, là cấp dưới của Minh Nhật, gọi Minh Nhật bằng sếp cơ mà ! Còn cô gái kia......mình nhớ ra rồi, là cô gái đi cùng Việt ra khỏi vũ trường. Một bên là người của Minh Nhật, một bên là người của Việt. Sao hai người đó lại đi chung nhỉ ? Chắc là họ yêu nhau, hay bạn bè xã giao gì đó. Có gì lạ đâu mà tò mò."
My My thôi nghĩ về Tuấn và cô gái kia, họ cũng về rồi, cô nhanh nhảu chạy ra dọn bàn.
"Ơ....cô gái kia để quên chiếc ví rồi". My My vội chạy theo nhưng chẳng thấy ai, tên lính của Minh Nhật cũng ko mà cô gái kia lại càng ko.
Ví của cô ta to quá, cứ như của mấy ngôi sao Hollywood cầm khi bước trên thảm đỏ.
"Chắc là hàng hiệu mắc lắm đây".
"Hix mong là trong này có giấy tờ của cô ta để mình liên lạc mà trả".
My My vào thay đồ, 3h chiều rồi sao. Giờ cô mới biết là bụng mình đang đánh trống.
"Ráng tí đi mày. Giờ tao phảo đi trả đồ, người ta tốt bụng thì sẽ hậu tạ tao. Lúc đó tao sẽ khao mày gà ràn KFC , chịu chưa"
"Xem nào...
CMND: Kim Hoài Anh...
Nguyên quán:....
Coi còn giấy tờ nào khác có sđt hay địa chỉ nhà ko... Gì đây ta ? Ảnh à ? Minh hok trộm cắp, coi mấy tấm hình chắc hok sao hihi..."
-Hả??????
.........
Phần V : Sự thật.
21.
“Kính…cong…kính…cong…”
My My ấn chuông liên hồi. Một cô giúp việc hơi đứng tuổi chạy ra mở cổng.
-Dạ con chào cô. Hôm nay cuối tuần, có ông tổng giám đốc ở nhà ko cô ?
-Con là ai ? Tìm ông chủ có việc gì ? Nhà này ai ko phận sự là bị đuổi đi liền đó !
-Dạ vậy cô báo gấp với ông chủ cô là con có chuyện về công ty “Nhật Bảo” và “ASPACE”. Con có thể đứng đây đợi được ạ.
…
-Dạ cháu chào ông tổng giám đốc! - My My lễ phép.
-Cháu tìm ta có gì để nói ? Mà trông cháu, hình như quen quen.
-Dạ hôm trước cháu có đến dự tiệc nhà ông tổng giám đốc cùng Việt. Việt bên “ASPACE” ạ.
-Vậy ra là bạn gái của cậu Việt. Cháu có chuyện gì cần gặp ta ?
-Cháu ko phải là bạn gái Việt, chú hiểu lầm rồi ạ. Bộ sưu tập nội thất văn phòng ấy là thật sự của “Nhật Bảo” thưa chú.
-…
-Hôm nay cháu nhặt được cái ví này, đây là hình trong ví, nó chụp bản thiết kể của Minh Nhật trên máy tính của anh ấy, có tên kiến trúc sư rõ ràng đây ông tổng giám đốc. Có cả ngày tháng, nó trước cái ngày “ASPACE” bán cho chú. Nhưng sau đó thấy một số tiệm nội thất bán bộ sản phẩm giống chú đã mua, “ASPACE” đã kiện “Nhật Bảo”.
…
-Cám ơn cháu vì sự việc ngày hôm nay. Chú sẽ sớm giải quyết vụ việc này, lấy lại uy tín cho “Nhật Bảo”.
-Dạ ko có gì thưa ông tổng giám đốc cháu mới là người cảm ơn mới đúng ạ.
-Cứ gọi ta bằng chú
-Dạ cháu mong chú cũng đừng truy cứu “ASPACE” nữa được ko chú. Biết đâu chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì sao.
“Cái con bé này, rõ rang là “ASPACE” đã cố tình *** hại “Nhật Bảo” thế mà nó lại muốn mình bỏ quá. Con bé tốt thật”
-Thôi được. Với một điều kiện
-Là gì ạ ?
-Cháu về nói “Nhật Bảo” làm lại cho chú một bộ nội thất văn phòng khác ^_^, phải độc quyền đấy nha!
-Dạ…cháu cảm ơn ông tổng giám đốc rất nhiều ạ !!!
-^_^
--------
“Cuối cùng thì cũng giúp anh Nhật được rồi ! Vui thật ! Nhưng còn một chuyện cần giải quyết nữa.”
-Alô, anh Việt hả ? Tối sang nhà em được ko, em muốn đưa anh cái này !
-Anh cũng đang có chuyện muốn nói với em đây. - Việt cúp máy cái rụp.
.
-Anh đến rồi hả ? Vào nhà đi !
-Tại sao em làm vậy? - Việt hầm hầm.
-Em gửi anh cái này. Của cô gái đi cùng anh ra khỏi “Queen Bar”, cô ấy đánh rơi ở “Teddy Coffe”.
Việt hơi ngỡ ngàng cộng thêm chút bối rối. Nhưng sớm trở lại cái vẻ hầm hầm ban nãy.
-Tại sao em lại hại anh? - Việt quát lớn, tay đập cái rầm lên chiếc bàn ăn cạnh đó.
-Em chỉ muốn ông giám đốc biết sự thật.
-Chẳng lẽ ko vì anh mà em làm lơ đi được à ? - Việt bấu chặt đôi vai nhỏ bé của My My. Đôi vai gầy guộc, giờ lại còn bị Việt siết rõ đau, T_T. My My nhăn mặt vẻ hơi bực tức.
-Sự thật thì luôn là sự thật, nếu ko phải là em thì cũng có người khác phát hiện ra thôi.
-Em….
-Anh buông em ra, em đau đây này…
Việt càng siết chặt nó hơn. Anh ta bất ngờ hôn cô…
-AAhhhh….anh làm cái trò gì vậy ??? Em ko đùa đâu… Buông ra nào…
Việt vẫn bấu chặt My My, cố hôn lấy hôn để cái hình hài nhỏ bé mỏng manh của My. Cô vùng thoát thân, nhưng dưới cái sức mạnh của người đàn ông 25t ấy, sự vùng vẫy của cô là vô vọng… Nước mắt cô chực tuôn trào…
“Bực…bực…” >””
***
“Bốp” – Này làm cái trò gì vậy?
“Bốp….bốp…”
Minh Nhật dọng mấy cú liên hồi vào Việt.
-Tôi ko ngờ anh là thằng tồi như vậy
.
“Bốp…bốp…”
Việt vẫn im lặng, ko phản kháng. Dường như anh ta biết mình đã vừa làm điều gì đó ghê tởm lắm. Anh thấy mình tại sao anh ta lại hành xử ngu ngốc như vậy ? Việt lặng thinh, Minh Nhật cũng thôi đấm anh ta. Anh quay lại nhìn, My My đã chạy đâu mất hút…
-Đuổi theo Bảo đi nhanh lên !! - Việt nói như ra lệnh, một câu nói giống hệt Quốc của 5 năm về trước.
-Anh nói cái…gì ???
-Tôi nói anh đuổi theo Bảo đi, ko thì có chuyện.
-Bảo ???.... My tên Bả..o..o…sao….?
-Nhanh lên, anh nói nhiều quá!
Minh Nhật vội đuổi theo nhưng tất cả anh thấy được chỉ là một màn đêm dày đặc với vài ngọn đèn đường leo lét. My My đâu rồi ? Bảo đâu rồi ? My My là Bảo sao ? Xin ông trời đừng cướp lấy người con gái này của anh thêm một lần nào nữa.
“My ơi…. Bảo ơi….em đâu rồi ?? Anh đã nhớ em, rất nhớ em….”
---
12pm My My lọ mọ về nhà, mắt cô sưng húp, cô vẫn còn ghê tởm chuyện của Việt lắm. Nếu Minh Nhật chậm chân hơn chút, ko biết chuyện oái ăm gì sẽ xảy ra với cô T_T.. Huhu… Cô ngồi co ro một góc, nất từng cơn. Cô ko dám ngủ nữa T_T. Cô sợ chuyện gì tệ hại lắm sẽ xảy ra khi cô chợp mắt T_T…
4am,
My My giật mình, cuối cùng cô cũng ngủ được 2, 3 tiếng. Cô xách vali đi vội ra bến xe, cô ko muốn chạm mặt 2 tên ấy, uh cả 2 tên, chẳng hiểu vì sao có cả Minh Nhật. Chắc My giận anh, bởi mấy ngày nay anh cứ bỏ mặc cô mà. Cô thấy tự ái T_T, cô đang giận Minh Nhật ? Giận thật sự…
---
Thành phố Perth xinh đẹp…..
My, à ko, Bảo mới đúng. Bảo dáo dác nhìn xung quanh. Cô đang trên chiếc ô tô chở cà đoàn về nghỉ tại một kí túc xá cạnh “Curtin University”. Thích quá. 2 tuần ăn Tết dưới quê làm cô quên bén đi chuyện với Việt và Minh Nhật. Ở Úc thoáng đãng quá, ko ngột ngạt như Sài Gòn. Perth city là một trong 4 thành phố lớn nhất Úc, thào nào, nó lộng lẫy quá, như chốn thần tiên ấy. Nhưng sao nhớ cái gay gắt khó chịu của Sài Gòn quá nhỉ ? Bảo tựa đầu vào cửa kính xe ngắm quán xá, nhà cửa hai bên đường.
“Nhật quán – Love Story Restaurant”
“Ngộ ta, một quán ăn Nhật, của người Việt, giữa long thành phố Úc” @_@.
…
Rồi lịch học kín mít khiến My My chẳng còn thời gian bận tâm hai tên kia. Cô chỉ có 3 tháng, phải cố gắng hết sức. Nếu làm tốt,cô có cơ hội nhận thêm một suất học bổng nữa ở “Sydney”… My My tự nhủ rằng phải học thật tốt !
---
-Ơ sao hai anh đến đây cùng lúc thế ?
-Đến ăn sáng hok đc à cô nương? - Zac và Justin đồng thanh.
-Em ko bán cho hai anh đâu ! Hai anh bệnh lắm kaka !
“Cốc” Zac bên phải Justin bên trái “Ui da” Bailey nhíu mày.
-Ăn gì đây 2 ông tướng ?
-Phờ gà
***
-Phở đây, phở đây, nóng hổi vừa thổi vừa ăn… May mà hôm nay 2 anh đến sớm nha, đc đích thân em nấu, ko là em đi học mất tiu hehe…
-Plè…- Zac trêu cô – Này Bailey, tại sao phải là “Nhật quán” . “Quân quán” nghe có hay hơn ko ?
-Ơ cái anh này hay, em bán thức ăn Nhật mà đặt là “Quân quán” à ? Sau này anh mở nhà hàng đi, cạnh tranh với em, rồi đặt là “Quán quân”…tức nghĩ là quán của Quân đó…haha…
“Cốc”
-Cái gì mà quán Quân, cốc cho mấy cái nữa giờ.
-Này, anh làm gì cốc Bailey mạnh thế Zac.
-T_T
-Mà Nhật quán cái đầu em í, anh thấy menu toàn thức ăn Việt Nam đây này.
Bailey bĩu môi. Thôi Sam đến rồi, em đi học trước, bye 2 anh. Ăn coi chừng mắc nghẹn á híhi....
Ặc…ặc…
-Hey Justin, nói cho tối biết tại sao lại là “Nhật quán” đi !
-“Sặc tập 2” Anh yêu cô ấy cái kiểu gì vậy ? Chả là từ bé cô ấy thích được du học ở Nhật nhưng duyên số lại qua Úc đây này. Thành ra thế, hiểu chưa anh 2 ?
Zac gật gù…
"Mới 3 tuần ko gặp My My sao mình thấy khó chịu thế. Quen có con bé dọn dẹp nhà cửa cho vào cuối tuần rồi. Việt gọi My bằng Bảo ? Là sao ? Mà tên Việt sau hôm đó cũng chuyển công tác ra Hà Nội, tự dưng lại đi khi mình chưa biết rõ chuyện là gì ? Liệu My có phải là Ngọc Bảo - là Bánh Dâu của mình? Mình hoang mang quá !"
Minh Nhật quyết ko bận tâm nữa. Giờ thì My là ai cũng được, điều đó chẳng còn quan trọng với anh. Bây giờ, anh thật sự muốn bên cạnh, che chở cho cố bé ! Trái tim anh có lẽ đã được My My đánh thức rồi ! Một lần ngu ngốc đã đánh mất Bánh Dâu, anh ko thể phạm sai lầm thêm một lần nào nữa.
-Alô,bé Thy hả ?
-Dạ có gì hok 2 ?
-Anh đi Úc ! 1, 2 tháng gì đó, cũng ko chắc. Em coi chừng công ty hộ anh nha ! Có gì ko biết thì cứ bảo thằng Quốc nó lo.Ok, bye em!
-Hơ...ko để người ta đồng ý à!
---
Minh Nhật mặc áo sơ mi ôm, quần kaki đen nhưng lại mang giầy converse làm cứ teen teen thế nào T__T. Một tay kéo vali, tay kia cầm Ipad dò map. Anh đang có mặc ở miền Tây nước Úc-thành phố Perth lộng lẫy. Hít một hơi thật sâu, anh cảm thấy lòng lâng lâng khó tả. Anh bỗng nhớ đến một người.
- Alô…Quốc, ông có số ông Giang bạn Bánh Dâu ko ?
-Để tui lục, nhớ có lần thằng chả hỏi gọi về hỏi thăm mọi người, nhưng tui vẫn giấu chuyện của Bánh Dâu. Qua đó ổn chứ ?
-Ừh đang tìm khách sạn, ở đây có vẻ buồn buồn nhưng thích lắm !
-Nè +61 436 242 xxx, gọi thử đi, chắc thằng chả còn ở bên đó, chứ về VN là liên lạc với tụi mình rồi.
-OK Thanks. Có gì tui gọi về báo.
22.
Justin đang ở quán ăn của cô nàng Bailey thì điện thoại anh bỗng reo.
"Tít....tít...tít..."
-Hello, this 's Justin.
-Justin ??? Could I speak to Truong Giang ? Sory if I wrong number !
- May I ask who is calling, please ?
- I’m Minh Nhat.
- Ông Nhật ???
-Tôi Minh Nhật đây. Qua đây rồi đổi tên thành Justin à, nghe giống tên cái thằng ca sĩ choai choai bên Mĩ quá ta.
-What ? What are you .... À ko, sao giờ này cậu tại gọi tôi ?
-Tôi đang ở Úc.
-Hả ?
-Chính xác là Perth city. Ông ở tp nào ? – Minh Nhật hỏi khiến Trường Giang hơi ngạc nhiên.
-Tui cũng ở Perth.
-Vậy hôm nào gặp nhau tí, tôi có chuyện muốn nói với ông.
-Ok, bye cậu.
"Sao hắn lại tìm sang tận đây?"
-Hù, anh, sao phờ người ra thế, là đồng hương gọi hả, đồng hương gọi phải vui lên chứ !
-Với ai thì vui nhưng với hắn thì ko vui chút nào. - Justin lầm bầm.
-Giới thiệu với em đi anh ! Biết đâu được tụi em yêu nhau lun hén - Bailey nói với bộ dạng ko thế ngây thơ hơn làm mặt Justin đỏ bừng bừng.
-Cốc cho em mấy cái giờ, một tên Quân thôi anh đã khốn lên khốn xuống đây này.
-Thì thôi, 2 anh đừng cạnh tranh nữa, em đi yêu cái anh anh vừa nói chuyện. Thế là 2 anh coi như huề
.
Mặt Justin biến sắc như ai đó vừa chọc thủng tim đen anh ta ! Anh ta cúi cúi, trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
-Anh, cho em mượn điện thoại.
-Chi ?
-Thì cứ đưa đi !
-Nà !
Bailey bấm số vừa dùng mới nhất của Justin.Mắt tròn xoe chăm chú.dễ thương vô cùng.
-Em làm cái gì vậy?
-Alô, xin chào, anh là bạn của anh Giang à ? Em cũng là người VN. Rất vui được làm quen với anh !
-Ặc...ặc... Bailey ơi là Bailey, đưa đt anh nào ! - Justin với tay chụp cái điện thoại nhưng Bailey cố hok cho!
-Ơ...chào cô - Minh Nhật ngơ ngác trả lời.
-Hihi...em tên là Bailey, anh có thể đến địa chỉ 128-Moore Street để ủng hộ quán ăn của em chứ ạ. Quán em bán thức ăn Việt. Cùng là đồng hương với nhau cả mà ^^!
-Ờ... Tôi ko chắc...nhưng tôi sẽ cố...
-Anh nhớ nha!... Quán em có nhận những bạn du học sinh VN vào làm phục vụ. Nếu mà anh muốn làm thì em ok liền !
"Cô gái này điên quá, nhức cả đầu"
-Giờ tôi bận rồi, bye cô!
"Rụp"
Minh Nhật cúp máy mà hok để nhỏ Bailey nói thêm lời nào. Thật là quá đáng mà >" "Rõ là điên, tự dưng nhảy đâu ra một con bé điên khùng thế này. Tốn thời gian quá"
-Hic...
-Sao vậy em ?
-Bạn của anh có vẻ hơi lạnh lùng
-Thôi bỏ đi em, tính nó vậy á ! Đi, anh chở em đi học.
Minh Nhật dạo trung tâm Perth một vòng thì cũng chọn được một khách sạn ưng ý. Nó tên là "Sullivans", “Sullivans Hotel” khá sang trọng lại còn nằm ngay giữa trung tâm thành phố. Từ đây Minh Nhật có thể dễ dàng ngắm nhìn dòng sông Swan, sông Swan đẹp như một con thiên nga duyên dáng!
Buổi tối anh gọi chút thức ăn của khách sạn nhưng kì thật Minh Nhật ko quen khẩu vị ở Úc cho lắm ! Anh xìu xìu vài cái rồi nằm uỵch xuống giường, bụng đói meo. Anh giở thông tin đã lưu trong Ipad ra xem địa chỉ trường của My My đang học, kí túc xá mà My My đang ở. Anh nghiên cứu kĩ từng con đường, từng chuyến xe buýt và tàu điện ngầm...
Sáng hôm sau bụng Minh Nhật sôi cồn cào. Nguyên cả ngày hôm qua xều được mỗi một miếng chứ mấy.
"Quán em bán thức ăn Việt".
Giọng con bé hâm đơ kia vang vang.
"Hay là mình đến đó ăn,kệ, ráng chịu đựng con bé đó một tí, mình có ở luôn bên này với nó đâu mà lo"
"Chết, hôm qua nó cho địa chỉ mình có thèm để tâm. Kì này là làm eo teo ruột thật rồi"
"Hehe có cách"
...
Tại nhà cô gái tên Bailey
-T_T sáng rồi à, hôm nay phải sang nhà Sammy làm lại bài luận huhu.... Mình hận mấy ông thầy bà cô khó tính này quá !
"Reng...reng..."
-ĐT mình đang cầm trên tay mà, cái gì kêu vậy ?
Bailey lụi cụi tìm thứ gì đang reng reng ấy, âm thanh hình như phát ra từ trong túi xách của cô.
-Oh my god ! Hôm wa lấy đt a Giang gọi xong mình cất vô giỏ của mình lun. O___O. Tỉnh
...
-Hello, Bailey speaking but Justin's phone. [Xin chào, Bailey đây nhưng là điện của Justin]
-May I speak to Justin ? [Vui lòng cho tôi gặp Justin]
-But, Justin not here. I can help you! [nhưng mà justin không có ở đây]
-Gíup giúp cái con khỉ >" -Ơ,anh biết nói tiếng Việt à, sao nãy giờ hok chịu nói sớm !
-Là do cô nói tiếng Anh trước mà.
-Ờ ha, em đang giữ điện thoại của Justin, anh cần gì ? Mà nghe giọng anh quen quen ta!
-Mới hôm qua nói chuyện mà ko nhớ hả chị 2 >_ -Aaa....anh là bạn của anh Giang.... Em nhớ rồi. I miss you hihi...
- >_ -128-Moore Street hihi. Giờ em phải đi học rồi, hok đón anh được. Anh ăn ngon miệng nghen!
"Phùu.... Sợ gặp con nhỏ đó, hú vía là nó đi, đúng là ở hiền gặp lành kaka"
..........
-Cho một phở gà, một cơm tấm, một bún rêu, 2 lon co ca !
Nhỏ phục vụ liếc liếc Minh Nhật cứ như anh ta là động vật quí hiếm mới xổng chuồng [ặc]
-Bộ chưa thấy ai ăn nhìu vậy à ? Nhanh lên, tôi đói !
...
-Hủm....mùi vị này....sao quen quá ! Thôi ăn trước đã, tính sau.................. Hey nhóc, tới đây anh hỏi cái !
-Dạ anh gọi món gì nữa ạ ?
-Chủ quán này là ai thế nhóc ?
-Quán này là của cô Marry hoặc cô Hương gì cũng được, đúng hơn là cô mở cho cháu gái cô là chị Bailey á !
-Oẹ...nghe tên con nhỏ đó là anh mày sởn cả gai óc...!
-^^ Chị Bailey dễ thương mà anh !
-Con nhỏ dễ ghét thì đúng hơn.
-Anh mà gặp là yêu chỉ liền đó, chỉ ngố ngố, vui tính lắm. Zậy mà coi bộ cũng hơi kén à nha ! Có 2 anh theo đuổi chỉ 3, 4 năm nay mà có được đâu.
-Xì, anh có người thương rồi cưng ơi,ai thèm con nhỏ chí cha chí choe đó.Đã xấu mà còn chảnh !
-Anh đùa á, chị Bailey mà xấu á. Đúng là anh bị cận. Ai được chị Bailey yêu chắc hạnh phúc lắm.
-Ặc, đừng làm anh ói nhóc T_T... Sướng con khỉ mốc thì có... Chưa gì mà "I miss youu" này nọ....ọe...sởn cả da gà.
-Tại anh chưa biết đó ! Nghe mấy đứa nhân viên ở đây đồn nè. Chị Bailey vậy đó là do chỉ cố tình tỏ ra vậy thôi. Chứ thật ra chỉ yếu đuối lắm! Lâu lâu chỉ ngổi đây nè, chỗ anh đang ngồi nè, mơ mộng gì đó rồi khóc thút thít. Mấy đứa bắt gặp hoài hỏi thì chỉ nói thấy buồn buồn gì đó mà hok biết là gì nên khóc.
-Rõ điên thấy chưa !
-Tâm! Tại sao ko lo làm việc mà ngồi đó 8? - Ngô Marry nghiệm nghị bước ra.
-Dạ đang vắng khách mà cô !
-Dạ con xin lỗi cô, do con muốn biết về quán mình nên kêu Tâm lại hỏi thăm đó mà cô. Tại con mới sang đây thôi.
-Hỏi thăm về chị Bailey thì có!
-Grừ...
Cô Marry nở một nụ cười hiền từ.
-Đối thủ nặng kí của thằng Quân với thằng Giang à nha !^_^
-Hehe đúng đó cô !
>"_ -Ơ...
-Con tên gì thế ?
-Dạ....Mi....à ko con là William.
-^_^ Caí tên đẹp đó. Nói nhỏ nghe nà, cô ghét tên Zac của thằng Quân với Justin của thằng Giang ghê lắm, William nghe nó hoàng tử hơn :x... Chắc phải kêu con Bailey nhà cô đổi tên thành Kate quá !
"Sax...quán này toàn những người thích đùa! Biết vậy mình nói quách tên Minh Nhật cho rồi T_T"
-Đây là sđt của Bailey, 2 thằng kia cô chưa bao giờ tiếp tay nha ! Tự nhiên có có cảm tình con hơn ^^!
Minh Nhật cười gượng cất tấm namecard của Bailey vào túi mà hok buồn liếc sơ...
Minh Nhật thoát khỏi cái quán mà anh ta gọi là "quái quĩ" ấy " chủ lớn, chủ nhỏ đến cả nhân viên đều bất bình thường @_@ ! “Cơ mà cái wán ấy tên gì nhỉ ? Có ai đi ăn mà ko biết tên nhà hàng như mình ko O____o"
...............
Sau một chuyến tàu điện ngầm vài vòng taxi. Minh Nhật cũng tim ra "Curtin University"
"Wow"..... Biết bao giờ Sài Gòn mới có một cái đại học đẹp thế này!!!
Minh Nhật nói gì đó với ông bảo vệ. Đại khái ông ta bảo giờ là giờ hành chính ko thể gặp học sinh. Kí túc xá của du học sinh cũng ko cho phép người lạ tự tiện ra vào, chỉ được gặp ngoài khuôn viên của nhà trường và vào thứ 7, chủ nhật. Vậy là chuyến lặn lội của Minh Nhật coi như đi tong. Anh lôi ổ bánh mì ban sáng mua ở "Nhật quán" ra gặm, cái hương vị, sao làm anh lâng lâng ?
Minh Nhật trở về khách sạn, đánh một giấc tới chiều tối.
...
-Hi my sis !
-Hi ku Tâm ^^. Hôm nay khách đông hok em?
-Dạ cũng vừa à chị. Chị ngồi xuống đây em nói nghe nè!
-What ?
-Coi bộ anh Quân với anh Giang sắp có đối thủ nữa òi nha hehe!
-Gì á nhóc? Đối thủ gì?
-^O___o^~ keke. Sáng nay có một anh đẹp trai hỏi thăm chị.
-Who?
-Cô Hương hỏi thì ãnh bảo tên là William gì đó. Ãnh ăn 4, 5 món lun chắc cũng quay lại quán mình à.
-William...William....
-Chị! Chị sao vậy.??? Ê mấy đứa phụ đỡ chỉ vào coi.
23.
-Cho chị một viên panadol đi Tâm.
-Nè chị, chị nghỉ ngơi nha, em ra làm việc tiếp.
-Tranh thủ nghỉ sớm đi, hôm nay em làm cả ngày rồi con gì.
-Dạ em làm bù cho tuần sau mà chị ^^!
---
"Tội nghiệp chị Bailey, hok biết bị gì nữa. Gặp lại William mình sẽ mách anh ta"
-Cho một phần cơm cá kho này đi!
-Ụa anh Will, đúng là "mới nhắc tào tháo tào tháo đến"
-Uh, đồ ăn ở Úc anh ăn ko quen.
-Anh, hôm nay chị Bailey lạ lắm, tự nhiên em gọi tên anh, chỉ chỉ ôm đầu mún quỵ ngã lun, em với 2 đứa kia phải đỡ chỉ vô nghỉ á.
Minh Nhật trố mắt nhìn Tâm.
-Bộ tên anh xấu lắm à ?
-Xấu thì chị Bailey phải ọe chứ. Đằng này chỉ làm tụi em sợ lắm ! Lát anh gọi hỏi thăm chỉ nha !
Minh Nhật suýt phun hết thức ăn đang nhai.
-Me? Call her?
-Thì lỗi tại anh mà, ai biểu anh tên William.
-Thật ra anh tên là Minh Nhật đó nhóc.
-Huh trùng tên với nhà hàng này !
-Sax, nó tên gì em ?
-Trời, ăn 2 lần mà ko biết tên gì, là "Nhật quán" đó anh. Tại sis Bailey thích đi Nhật.
"Thật sỉ nhục cho cái tên đẹp đẽ của mình >" …
11pm Aus
Minh Nhật đang ở "Sullivans Hote", anh mới dạo phố đem ở Perth về. Có vẻ anh rất thích nơi này! Anh ước gì có Bảo bên cạnh!
Minh Nhật thay quần áo để chuẩn bị đánh một giấc, có chiếc namecard rơi ra từ túi quần anh.
"Nhật quán-Love Story Restaurant
Owners :...
Telephone number :....
...."
-Hello, I'm Bailey!
-Tôi, Wil......à ko bạn thằng Giang. Nghe nói hôm nay cô bệnh.
-Em thấy nhức đầu khi Tâm nói William, em bị dị ứng hay sao đó. Thanks đã quan tâm. Hôm nay anh ăn ngon chứ?
-Cũng tạm.
-Tiếc quá em hok gặp được anh.
-Điều đó thật may mắn.
-Anh có vẽ hơi thờ ơ thì phải ?
-Vì Tâm năn nỉ nên tôi mới gọi, cô thật phiền phức.
-Em chào anh T_T
"Rụp"
Trời con trai gì mà mất lịch sự dữ vậy >" Đầu Bailey lại đau, cơn đau giật tung cô, cô ko thể kìm chế nó nữa, cô bật khóc. Đừng tưởng Bailey khóc vì Minh Nhật, là do cô đau quá, đau dữ dội đến ko thể kiểm soát. Hai thằng em họ Bin và Bôn hoảng hốt khi thấy chị mình. Tụi nó kêu "mom....mom...." í ối.
...
Cô Hương vội gọi bác sĩ đến. Buổi tối hôm đó cả quán cứ nháo nhào lên. Quân và Giang cũng tới. Giang lo lắng ra mặt nhưng anh ta trông trầm ngâm, đôi chân mày cứ nhíu lại. Quân thì khác, anh ta đứng ngồi ko yên cứ đi tới đi lui. Tâm kể cho 2 anh nghe tường tận câu chuyện. Giang chống khủy tay xuống bàn, ôm đầu rồi đứng phát dậy bỏ về.
Reng...reng....Minh Nhật nhắm nghiền đôi mắt....tay lọ mọ tìm điện thoại của mình. Anh ta đang say giấc nồng.
-Alô
-Tôi Giang. Cuối tuần gặp nhau nha, tôi có chuyện muốn nói với ông!
-Tôi cũng có chuyện muốn nói đây. Gặp ở đâu?
-Ông ở khách sạn nào ?
-Vậy thứ 7 , đến coffee của "Sullivans Hotel", 9h, tôi đợi.
-OK!
...
...
"Mốt là cuối tuần, tranh thủ gặp hắn ta tí rồi qua "Curtin" sau cũng được. Mình nhớ My My quá đi mất! Nói gì với cô ấy đây nhỉ? Mình sẽ gọi một tiếng "Bánh Dâu", lâu quá rồi có được gọi thế đâu. "Bánh Dâu....Bánh Dâu...".Hồi hộp quá đi mất. Sao cô ấy lại nói dối mình tên là My My chi nhỉ? Chuyện này còn nhiều điều lấp lửng quá! Hey da, dù sao cũng sắp được gặp Bánh Dâu rồi....vui chết đi được.... Nhưng chẳng phải mình đã không cần quan tâm chuyện My My là ai nữa rồi sao ? Tại sao mình lại còn nghĩ cô ấy là Bảo nữa cơ chứ ? Đúng rồi, My My là ai cũng được, miễn bây giờ mình cảm thấy yêu cô ấy là được. Mà cái con bé phiền phức ở "Nhật quán", mình có hơi quá đáng với cô ta ko? Thôi cũng kệ. Ai mượn cô ta là con gái gì mà tự nhiên phát ớn."
---
-Hey Trường Giang, tôi ở đây.
-Lâu rồi ko gặp, cậu khỏe chứ?
-Ko khỏe lắm nhưng cũng ko có vấn đề bệnh tật gì?
-Cái cách ăn nói của cậu sao chẳng thay đổi gì thế này.
"Thế mà ko hiểu sao cô ấy lại luôn chọn cậu".
-Minh Thy với Quốc sao rồi?
-Chắc cuối năm sau cưới.
Rồi cả 2 cùng im lặng, nhâm nhi tách cà phê nóng. Chẳng ai hiểu họ đang nghĩ gì.
-Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi.-Trường Giang mở lời.
-Chuyện.... Mà ko phải hôm kia ông gọi hẹn tôi sao. Ông nói trước luôn đi.
-Ok, tôi ko thích vòng vo, đi thằng vào vấn đề luôn nha!
Cả 2 đều nghiêm nghị, 4 mắt nhìn nhau, ko khí lúc này căng thẳng ko thể tả.
-Cậu sang đây làm gì?
-Tôi tìm một người.
-Là Ngọc Bảo?
-Sao ông biết?
Trường Giang nở một nụ cười méo xẹo như biết trước được câu trả lời và thái độ anh ta thì ko hài lòng cho lắm.
-Vậy thì cậu về nước đi!
-Tại sao?
-Coi như tôi van xin cậu cũng được, cậu về Việt Nam đi. Có được ko ?
-??
Gương mặt Minh Nhật lộ rõ những dấu hỏi to đùng.Anh ta nói tiếp.
-Tôi ko làm được. Tôi xa cô ấy quá lâu rồi. Và tôi vẫn luôn yêu cô ấy trong suốt quãng thời giang tôi tuyệt vọng. Giờ tôi ko để vụt mất cô ấy lần thứ 2 đâu.
-Anh nghĩ anh còn xứng đáng để yêu Bảo ?
-Tại sao ko ?
.........
24
-Vì yêu anh mà cô ấy đã quên mất bản thân mình là ai, quên cái tên "Bánh Dâu", quên cả cha mẹ, họ hàng, cả tôi và cả anh... Cô ấy đã phải khó khăn như thế nào để thích nghi với một cuộc sống dường như là hoàn toàn mới. Và giờ đây, cô ấy đã quỵ ngã khi Tâm nhắc tên anh. Cô ấy bị một phần kí ức ùa về mà ko tài nào hiểu tường tận đó là gì. Anh nghĩ anh có thể ở bên cô ấy ?
-Anh nói gì ? Tôi ko hiểu ? Là sao ? Sao lại có Tâm ? Có phải Tâm làm phục vụ ở "Nhật quán" ???
-Anh ko hiểu hay giả vờ ko hiểu? Sau cái vụ tông xe mà anh gây ra, Bảo đã mất trí nhớ. Bác sĩ nói ko được cho cô ấy tiếp xúc với những gì liên quan đến quá khứ sẽ làm bệnh tình nặng hơn. Phải để cho cố ấy ở một nơi mới, càng yên bình càng tốt. Rồi cô ấy sẽ từ từ nhớ lại mọi chuyện.
-....
-Ba của Bảo đã đưa cô ấy ra Phan Thiết ở nhà em gái ông ta. Một năm sau 3 mẹ con cô Hương cùng Bảo sang Úc định cư. Và tôi đã gặp em ấy! Cái cách mà Bảo nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn xa lạ, nó ngây thơ, trong vắt nhưng lại làm tôi như bị ai xé tim gan. Tôi hoàn thành khóa học bổng của mình nhưng lại ko trở về Việt Nam làm việc. Vì ở đây có em. Rồi Zac liên lạc với ba Ngọc Bảo, anh ta sang đây thăm em. Một tháng sau anh ta quay lại và làm việc ở đây luôn. Zac tên Quân, ông nội anh ta là bạn chí cốt của ông nội Bảo ở Bến Tre. Quân cứ hay nhắc chuyện ở dưới quê bắt cá, tắm sông, ăn cá rô nướng của bà nội Ngọc Bảo... Với hy vọng giúp em nhớ ra được chút gì đó. Nhưng ko! Tôi đã mừng thầm. Cứ coi như là tôi ngu xuẩn, tôi ích kỉ nhưng ít ra, khi Bảo ko nhớ gì, tôi còn chút cơ hội. Cái ngày mà Hoài Anh khoe 2 người sẽ đi đầm sen, Bảo đã khóc nhiều. Bảo trách anh, em nói sao Hoài Anh lại có chiếc nhẫn giống anh đã tặng Bảo... Rồi lại nói Bảo chỉ yêu mình anh. Lúc đó tôi ước gì em cho tôi một chút tình cảm dù chỉ bằng 1/2 anh thôi cũng đủ làm tôi mãn nguyện.
…
Trường Giang đột nhiên ngừng lại. Khóe mắt hơi cay, anh hớp một ngụm cà phê. Cà phê đen, rất đắng, ai cũng biết điều này. Nhưng sao giờ đây Giang lại thấy nó nhạt nhẽo quá...
Minh Nhật vẫn ngồi đấy, im lặng, 2 tay đặt lên đùi, mắt hơi cuối nhìn chăm chăm vào ly cà phê. Đầu anh muốn tổ tung mặc dù nó đang rất trống rỗng... Ùm...khó nghĩ đến mức ko biết nghĩ về gì.
-...
-Nhưng anh biết ko? Tại sao dù khi có anh hay ko có anh. Em vẫn ko thể giành chút tình cảm nào cho tôi dù chỉ là một chút thôi, cả Quân cũng thế.
-...
-Nhưng tôi sẽ vẫn yêu em! Ở bên cạnh bảo vệ em dù trái tim em có thuộc về một nơi nào khác. Bảo đã quên anh, hãy để cô ấy mãi mãi quên anh! Đừng làm cô ấy phải đau thêm một lần nữa. Câu chuyện anh muốn nói với tôi để sau đi. Chào anh!
...
Minh Nhật vẫn ngồi đấy..
1h…2h…3h…trôi qua… Anh vẫn ngồi đấy.
Quái! Chuyện gì đang diễn ra với anh thế này? Là sao? Rốt cuộc là sao? Anh rối bời đến chẳng còn tâm trạng để đến “Curtin U”.
Anh ra phố, lên một chiếc du thuyền sông Swan. Anh ngồi ở mạn thuyền, nhìn mông lung nhưng chẳng thấy thứ gì.
Anh suy nghĩ về Bảo, về chuyện của Bảo mà Trường Giang vừa kể, về My My! Anh sắp tìm gặp My My, nói rằng đã biết cô là Ngọc Bảo thì Trường Giang xuất hiện với cái mới là sự thật ấy! Vậy My My là ai? Bảo mất trí nhớ? Bailey là Bảo? Cô gái phiền phức ấy là Bảo? Là Bánh Dâu bé bỏng của anh? Tại sao linh cảm lại ko mách bảo anh điều này? Anh sang Úc làm gì? Tìm gặp My hay tìm gặp Bảo? Tình cảm anh giành cho My ra sao? Đầu anh quay mồng mồng. Qủa thật anh yêu cô bé Ngọc Bảo ngây ngô, ngốc nghếch nhưng cũng muốn bảo vệ My My hiền hoà. Ở bên Bảo anh thấy cuộc đời tươi đẹp hơn, tràn ngập tiếng cười hơn. Bảo đã làm thay đổi một hotboy chảnh choẹ, lạnh lùng như anh thành một cậu nhóc tinh nghịch hay chọc phá người khác. Ngay cả những lúc giận anh nhất, Bảo vẫn quá đỗi ngây thơ. Còn với My, anh lại chững chạc hơn. Ở cạnh My anh thấy thật yên bình. Anh ko “bệnh hoạn”, ko “biến thái” như Bảo từng nói. Anh nhẹ nhàng, dịu dàng chăm sóc My My, còn My My thì tiếp thêm cho anh nghị lực sống. Một nghị lực sống làm cậu ấm là anh thức tỉnh, nể phục.
Tại sao 2 người con gái giống nhau lại làm anh cư xử khác nhau đến thế ?
.
Trời chạng vạng tối, du thuyền cập bến, hành khách lần lượt rời boong tàu, duy chỉ còn mình anh. Ông quản lý kêu 4, 5 lần anh mới giật mình. Anh đánh liều đến “Nhật quán”.
…
-A…anh Will –Tâm mừng rỡ khi thấy Minh Nhật.
-Có chị Bailey ở nhà không em ?
-Anh đến thăm chị hả ? Yeah.
-Có ko nhóc ?
-Để em dẫn anh vô !
-Mà đừng gọi anh là William nữa, không chị Bailey lại bị gì, nghe chưa!
-Yes Sir
…
“Cốc…cốc…cốc…”
-Chị Bailey có anh W….à có bạn chị đến thăm!
-Sam hả? Kêu chỉ vô đi.
-Em nói anh cơ mà =.=’
…
-Chào cô!
-Ơ anh là ai?
Câu hỏi có vẽ đơn giản nhưng làm Minh Nhật chợt thắt lòng lại, trước mặt anh là Ngọc Bảo! Thật sự là Ngọc Bảo bằng da bằng thịt ko nhầm lẫn vào đâu được! Mái tóc đen dài, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, làn da trắng hồng… Cô có khác My My, chỉ là sau 5 năm, Minh Nhật có chút nhầm lẫn. Nhưng sao, cô hoàn toàn quên anh luôn vậy T_T, Minh Nhật cố kìm long dù tim anh thì như bị ai cứa .
-À tôi là bạn thằng Giang đó!
-À e nhớ ra rồi. Anh đến thăm em à ?
-Ơ…đi ăn rồi sẵn tiện vào thăm luôn –Minh Nhật nói dối - Em cứ nằm đó đi.
-Anh ghét em lắm mà ta!
-Ơ ….tôi….xin lỗi….Em khoẻ chưa? Chuyền gì vậy?
-Em đau đầu mà uống thuốc hoài ko bớt nên phải chuyền.
-Chắc em ghét tôi lắm !
-Sao em lại phải ghét anh chứ !?
-Em đúng là đồ ngốc !
-Sau này em mà về Việt Nam, anh dẫn em đi Suối Tiên nghen! Em thích đi Suối Tiên lắm! Zô Zen chơi nữa, tự dưng muốn dô Zen chơi bữa cho đã á. Em thích trò đua xe với bắn ma. Em thấy nhiều bạn Việt Nam chụp hình trên facebook lắm nên thấy thích. Anh có thích ko?
-Uh tôi cũng thích lắm nhưng tôi thích nhất là đi đu quay ở Suối Tiên.
-Ngộ hen. Con trai mà cũng thích đi đu quay –Nó khẽ cười.
Minh Nhật lại đau nhói.
-Mà anh tên gì, tên Việt Nam ấy ?
-M…Phong…gọi là Phong đi…
-^^ Em thích tên này á ^^
“Bảo ơi em thật sự ko nhớ anh sao T_T…. Thấy em xem anh xa lạ một cách vô tư thế này……anh thật sự……đau lắm Bảo à….”
-Em thích đi Nhật à ?
-Ơ dạ ko.
-Vậy sao lại đặt tên nhà hàng như thế ?
-Em cũng ko biết nữa, chắc là do tiềm thức mách bảo !
Minh Nhật khẽ nắm tay nó. Im lặng.
-Sao anh lại nắm tay em ?
-Tôi muốn truyền sức mạnh cho em, giúp em mau khỏi bệnh, có được ko?
-Tự nhiên em thấy nhức đầu quá anh Phong ơi! Em đang truyền thuốc mà! Sau lại đau thế này!
-Em có sao ko Bảo? Để tôi gọi bác sĩ !
-Đừng anh !
-Tôi đã nói cậu đừng gặp Bảo nữa mà!-Trường Giang ở đâu xông thẳng vào phòng nó.
-Anh Giang, sao anh vào phòng em mà ko gõ cửa? Anh Phong là bạn anh mà, sao lại ko được gặp em?
-Cái gì….Phong…? Nhưng em đang bị bệnh, anh ko muốn em bị ai quấy rầy!
-Anh thật quá đáng – Nó làm mặt giận.
-Thôi đừng giận anh! Phong cậu về được rồi đó!
-Hôm nào anh Phong lại tới chơi nha. Em sẽ nấu những món em thích đãi anh hihi…
-Sao đãi tôi mà lại món em thích nhỉ?
-Hihi kệ, có canh chua cá lóc nè, mì xào hải sản, rau muống luộc, cá sốt cà… Em làm mấy món này ngon lắm đó !
-Cậu về đi Phong !
Minh Nhật ứa một giọt nước mắt, anh vội quay đi mà ko kịp chào tạm biệt.
Cái cảm giác quen thuộc ở đầu lưỡi mà anh bắt gặp ở “Nhật quán” ngay lần đầu là đây sao? Những món ăn Bảo vừa nói…anh đã một thời mê mẩn chúng…lúc Bảo còn ở nhà anh đó, ngày nào mà nó ko phụ chị Linh nấu ăn, nêm nếm. Bảo vốn thích việc bếp núc mà! T__T
“Trường Giang nói cũng đúng. Cái cảm giác khi em nhìn với ánh mắt hoàn toàn xa lạ, nó ngây thơ trong vắt nhưng lại làm tim ta như bị bóp nát…” Mắt anh lại ngấn đỏ…
Thế mới biết cái nỗi đau vì tình nó ghê gớm đến nhường nào.
-Minh Nhật…-Trường Giang gọi khi anh rời “Nhật quán” chừng trăm mét.
-Tôi xin lỗi, vì ngày hôm nay.-Minh Nhật nói buồn.
-Bỏ đi, sau này cậu đừng gặp cô ấy nữa.
-…
-Chào cậu.-Trường Giang trở vào.
…
Sáng nay là chủ nhật, may mà vẫn còn thời gian đến “Curtin U”. Dù sao thì cũng giải quyết chuyện này cho rõ ràng. Minh Nhật đến tìm gặp My My. Cô khá bất ngờ nhưng cũng khá vui khi thấy anh xuất hiện ở Úc thế này.
Hai người vào một quán cà phê nhỏ cạnh kí túc xá của My My.
-Em cám ơn anh !
-Cảm ơn anh cái gì ?
-Ơ…thì về chuyện của Việt, anh đã cứu em…- My My có vẽ con hơi sợ khi nhắc đến nỗi kinh hoàng của mọi đứa con gái ấy !
Minh Nhật cười xòa.
-Anh mới là người cám ơn em nè! Ko ngờ trợ lý đắc lực của anh lại câu kết cùng Hoài Anh và “ASPECE” hại anh. Trước kia cũng vì Hoài Anh mà Ngọc Bảo phải đau khổ như thế…
My My cười nhạt…
“Lúc nào trong suy nghĩ của anh cũng có Ngọc Bảo. Tại sao ko phải là em?”
.
.
-Sao em lại nói dối anh? Em cũng tên Bảo?
-Em xin lỗi, vì lúc mới gặp nhau, anh cư xử nóng nảy quá,em đành phải làm thế. Em nghĩ nếu nói mình cũng tên Bảo nhưng ko phải Ngọc Bão của anh, anh sẽ ko tin. Với lại tên ở nhà của em cũng là My My mà.
-Uh anh hiểu… Vậy mà em đã làm anh tưởng em là Ngọc Bảo thật… Anh định sang tìm gặp em nhưng trớ trêu anh đã vô tình thấy cô ấy !
“Thì ra anh sang tìm mình chỉ vì nghĩ mình là Ngọc Bảo của anh mà thôi! T_T… Mình mãi mãi……chẳng là gì…”
Có những nỗi buồn
Chẳng thể gọi tên
Có những nỗi đau
Chẳng thể xoa dịu…
Nana
-Vậy em chúc mừng anh nha !
-Nhưng cũng thật trớ trêu khi cô ấy lại bị mất trí nhớ. Đó là lỗi của anh năm xưa! Cô ấy ko hề nhớ anh, một chút cũng ko…-Minh Nhật chùn xuống…
.
Rồi cả hai đi vào im lặng, đi vào khoảng không của mỗi người… Trong khoảng không ấy, ai cũng mang một nỗi đau, một nỗi đau nặng trĩu, một nỗi đau vô hình nhưng đủ làm tan nát cõi long cả hai…
.
-Nếu ko có Ngọc Bảo……..anh có yêu em ko ?
My My bất ngờ hỏi làm Minh Nhật hơi lúng túng.
-Anh… Anh thật sự….muốn bảo vệ em… Khi em sang đây….anh thấy mình thiếu vắng, hụt hẫn…. Anh cảm thấy nhớ em…….
-Ko đâu anh à, tất cả chỉ là ngộ nhận thôi. Vì lúc đó anh đinh ninh em là Ngọc Bảo nên mới thế….-My My khẽ thở dài…
Một chuyện tình ** le…
-Anh….
-Anh có nhớ em từng nói anh ko thể yêu My My mà… Vì My My chỉ là cái bóng của người khác… Anh biết hôm đó My My ước gì ko? Em ước rằng mình đừng giống Ngọc Bảo nhưng hãy cho em một người yêu em như anh yêu Bảo….T_T… Chắc vì mình ko phải là tình nhân nên điểu ước ở đổi tình nhân ko thành hiện thực rồi anh nhỉ !......
-Em…em đừng khóc mà….
-Em thích anh đó Minh Nhật à….T_T – Nói đến đây My My thật sự vỡ òa…cô úp mặt xuống bàn khóc to… Cũng may đây là Úc, người Úc ko tò mò như người Việt Nam nên cũng chẳng ai để ý gì. Minh Nhật hơi bối rồi trước cảm xúc của My My… Anh lay lay vỗ nhẹ vào vai cô.
-Anh….anh cũng có tình cảm với em, thú thật là thế… Nhưng ko ko biết nó đủ để gọi là tình yêu chưa…. Anh có lỗi với em, với Ngọc Bảo…. Anh, ko ko biết mình phải làm sao nữa…
My My ngước dậy…đôi mắt đỏ hoe…
-Ngọc Bảo mất trí nhớ rồi….. Anh có thể quên luôn cô ấy mà yêu em có được ko? – My My ngập ngừng…
-Anh…..