pacman, rainbows, and roller s
TheGioi9x.EU
Wap Tai Game Doc Truyen Cho Mobile
Game HOT:
Tải Game nông trại Avatar 2.4.1 mới nhất
Phong Vân Truyền Kỳ - Tuyệt Đỉnh Mobile
Khí Phách Anh Hùng - Game Việt
»  Game võ lâm 3 Online cho mobile
» Game online hay nhat hien nay
Truyen Teen - Vì anh thật ngốc page 3

12-1

Tổng kết cuối năm học, nó đạt loại giỏi và đứng nhất lớp. Cũng vì đây là huyện nhỏ nên chứ nếu ở trường cũ nó nhằm mình đạt cỡ loại khá và đứng nhì, ba gì thôi. Nghe Minh Thy báo, Minh Nhật đậu đại học Kiến Trúc rồi, nó thầm vui cho anh, ước gì nó được chia sẽ niềm vui ấy cùng anh . . . T_T

Và cũng như mọi năm, hè đến là Bánh Dâu lại làm một chuyến Bến Tre để về thăm ông bà nội. Bến Tre quê nó nổi tiếng nhất là cây dừa, người dân ở đây yêu dừa và tự hào về dừa lắm. Họ sống và còn làm giàu cả bằng dừa nữa. Dừa hiện hữu và thân quen với dân Bến Tre từ cuộc sống bình dị nhất đến những thứ trang trọng nhất. Nào là gỗ dừa làm vật dụng trong gia đình, trái dừa để ăn, để uống để làm thứ đặc sản kẹo dừa, bánh tráng dừa. Củ hủ dừa thì dùng mà làm gỏi là cực ngon luôn rồi ngay cả con đuông sống ở thân dừa, gốc dừa cũng là một loại đặc sản tuyệt nhất Bến Tre và cả Nam Bộ. Chưa kể hết nữa là bao khu du lịch, tham quan, nghĩ mát ở Bến Tre hàng năm thu hút biết bao du khách trong và ngoài nước đến đây nữa.
Hây da, chưa gì mà nó đã háo hức về quê thế này khi nghĩ tới bao nhiêu là thứ thật tuyệt ở Bến Tre. Ông bà nội nó thì khỏi chê. Thương yêu và chìu chuộng nó hết mực. Hức, chắc tại ông bà muốn phần nào bù đắp sự thiếu vắng tình thương cha mẹ của nó T_T..

Về quê rồi là nó chỉ việc ăn với ngủ, thỉnh thoảng ra bờ sông dạo mát hoặc là chèo xuồng vòng vòng câu cá. Sướng cả cuộc đời !

Nó khuây khoả và đỡ nhớ Minh Nhật hơn. Ông bà nội thương nó sống cô đơn một mình trên thành phố mà về dưới quê này sống thì sợ nó khổ. Ông bà bảo nó có muốn ra Phan Thiết ở với cô ba thì ra. Chú 3 nó mới mất ko lâu vì bệnh hiểm nghèo. Giờ cô 3 phải một mình nuôi 2 thằng em họ. Ông bà nói nó ra đấy ở, chăm sóc cho cô 3 đỡ buồn mà nó cũng có em để chơi, học xong 12 rồi về lại thành phố mà học đại học. Nó lưỡng lự khá lâu, thương cô ba quá, nó đồng ý.

“Sống xa Sài Gòn, biết đâu em lại càng dễ quên anh hơn anh nhỉ !.....”

***

Lại thêm một chiều hoàng hôn vùng sông nước mênh mông nữa đến ! Nó ngồi bên bờ kênh xem giở quyển “In Your Heart”. Hoàng hôn đã buồn, mà hôm nay lại là hoàng hôn vùng quê ! Buồn thê lương thế nào ấy !

“Reng…”

-Alô – nó bắt máy.
-Chào cô còn nhớ tôi ko, Hoài Anh đây !
-Chị gọi tôi có việc gì ?
-Ba tháng nữa tôi và Minh Nhật sẽ đính hôn, học xog cưới liền. Cô có muốn đến chơi ?
-Thôi khỏi chị, chúc mừng 2 người. Chào chị.

Cảm giác như vừa có sét đánh ngang tai T_T… Minh Nhật sẽ đính hôn….. Nó quên anh rồi cơ mà, sao lại có cảm giác nghẹn đắng này T_T…. Minh Nhật đính hôn, chuyện bình thường và đương nhiên sẽ xảy ra thôi mà T_T… sao lại khóc chứ….??? “Bảo ơi là Bảo, ngốc quá huhuhu…”

Nó nhảy ùm xuống kênh như người mộng du. Tại sao Minh Nhật lại đính hôn cơ chứ ??? Nó muốn gột rửa hết tất cả ? Liệu dòng nước sâu thẳm này có cuốn trôi được ký ức giữa nó và anh ? T_T Đã tự dặn lòng là sẽ không đau, là sẽ cố quên nhưng tim cứ rỉ máu và trí óc cứ quay cuồng T_T.
Quên là mình không biết bơi T_T, nó sặc nước lóng nga lóng ngóng, quơ tay đập chân...rồi chìm nghiểm...
12-2

]-Họx...họx...ọc...ọc...- Bánh Dâu ho liên tục, mắt nó mờ căm rồi từ từ rõ dần. Nó đang nằm sóng soài trên bờ. Gió thổi heo hút làm nó cảm thấy se se lạnh, đã vậy lại còn ướt sũn nữa chứ, hõng lạnh mới là lạ.
- May quá em tỉnh rồi , không biết bơi mà đi tắm sông một mình à ?
- Anh cứu em à ?
- Chứ còn ai vào đây ! Nhà em ở đâu ? Để anh đưa em về !
Bánh Dâu chần chừ một lúc rồi cũng trả lời.
- Nhà ông bà Năm cuối xóm trên đó anh.
- Uạ vậy hả, anh là cháu ông Chín bạn ông Năm em đó. Anh học đại học trên thành phố giờ hè về chơi mấy ngày. Anh đưa em về nha !
- Thôi em tự đi được .
- Không nói nhiều, anh đi cùng em !
- +_+

***

- Trời , con sao vậy Dâu ? - Bà Năm hốt hoảng khi thấy nó ướt mem, mệt lã.
- Dạ em Dâu tắm sông mới về giữa đường thì bị trúng gió hay sao đó bà Năm đi hok nỗi nên con đỡ em về. – anh chàng nói dối để bà nội nó đỡ lo lắng hơn.
- Zô đây lau người thay đồ con, may mà có cu Bi. Lát qua nhà bà Năm ăn cá gô nướng nha con !
- Anh tên cu Bi à ? Haha mắc cười quá .
- Tên em cũng mắc cười hok kém >" ...
Tuần cuối ở Bến Tre nó quấn quít với anh chàng tên là cu Bi đó hơn. Nó cười nhiều ! Nhưng sâu thẳm đâu đó trong nó, vẫn tồn tại một nỗi nhớ da diết về một người...
Nó tạm biệt ông bà nội và Bi lên thành phố. Nó còn phải thu xếp nhà cửa việc học để ra Phan Thiết với cô ba nữa. Vậy là nó quyết định rời thành phố thiệt ! Liệu như vậy có thật là giúp nó dễ dàng quên Minh Nhật hơn được không...?

***

- Chị Bảo...chị Bảo về rồi đó hả...
Con bé hàng xóm cạnh nhà Bánh Dâu kêu inh ỏi.
- Bé Khuê hả, vô nhà chơi em, chị có mang quà dưới quê lên cho em nè.
- Chị Bảo...bữa giờ chị đi, có anh nào tới tìm chị hoài à, ảnh nói ảnh tên Nhật, dặn em khi nào chị về thì gọi ảnh.
Xoảng...nó làm rơi cái ly đang tính rót nước cho bé Khuê.
- Chị...có sao không chị ?
- À ko có gì em.... Cái ly trơn quá chị sơ ý. Em, em đừng nói ảnh chị đã về nha. Hay bây giờ em gọi ảnh luôn đi....nói chị về rồi chuyển liền đi nơi khác rồi, Phan Thiết, em nói chị ra Phan Thiết ở luôn rồi. Nhanh đi em !
- Sao chị không muốn gặp ảnh ? Lúc nào tới ảnh cũng ngồi chờ lâu lắm. Ảnh nói muốn giải thích với chị chuyện cái điện thoại gì đó, rồi còn nói nhớ chị lắm.
- Chị không thích anh ta....em gọi liền đi, chị năn nỉ em đó Khuê - T_T
- Hic....dạ...
- Alô anh Minh Nhật hả ? Em Khuê cạnh nhà chị Bảo nà. Chị Bảo mới về lúc sáng sớm rồi lại chuyển đi nơi khác nữa rồi. Hình như là đi ra tần Phan Thiết ở luôn thì phải !
-...
-Dạ...dạ...em chào anh hic...

T_T Minh Nhật tìm nó, ngốc quá sao lại tìm nó chứ, sắp đính hôn rồi mà.
Còn nói là nhớ nó à, vậy Hoài Anh thì sao ?
Chẳng lẻ Minh Nhật thật sự vô cùng đáng ghét như nó vẫn không muốn tin bấy lâu nay ?
Anh ta muốn bắt cá 2 tay ?
Nó không muốn nghĩ nữa T_T…
Bây giờ nó phải làm sao ?
Tưởng xa rồi sẽ quên ngờ đâu lại càng nhớ hơn !
Ngoài kia ai mở bản Love Story kìa T_T

"Huhu .....Minh Nhật ơi....."
13.

Suốt mấy ngày liền Bánh Dâu nằm bẹp ở nhà trông đến mà thảm thương. Nó càng lúc càng nhớ Minh Nhật, nó nghĩ cần phải rời xa thành phố sớm càng tốt thôi T_T.
Sáng hôm nay nó bắt xe buýt vào trung tâm Sài Gòn để mua thêm một số thứ cần thiết hay đúng hơn đó chỉ là cái cớ để nó được ngắm Sài Gòn lần cuối... Kia là nhà hát tiếng Nga hay Pháp gì đó mà nó được tặng bản Love Story. Kia là quán trà sữa hai đứa hay uống, kế bên là quán phở gõ hai đứa cùng ăn +_+... Bao kỉ niệm trong nó lại ùa về...nó rưng rưng...

Siêu thị phía trước rồi nhưng khoan đã...nó vừa thấy gì thế này ? Không thể nào..... Hoài Anh vừa bước ra khỏi một khách sạn khá sang trọng phía bên kia đường...kinh khủng hơn là lại rất tình tứ bên một người đàn ông nào đó……………..

Không phải là Minh Nhật...

Hoài Anh dám đối xử thế với Minh Nhật à ?

Bánh Dâu chợt òa ra là tại làm sao mà nó lại khờ đến thế ! Nó tin và sợ Hoài Anh đến thế !

Giờ này là 9h sáng, nó phải nói cho Minh Nhật biết, nó phải giành lại Minh Nhật. Minh Nhật không thể đính hôn với một cô gái mà nó nghĩ là “hư hỏng” thế này T_T. Giá như từ đầu nó dám mạnh mẽ thì hay biết mấy ! Nó thấy ân hận và có lỗi với Minh Nhật nhiều. Vì quá tin Hoài Anh mà nó tàn nhẫn với hắn như vậy, nó thiết nghĩ sẽ là tốt cho hắn nếu quên nó và yêu Hoài Anh. Nhưng nó đã sai ! Nó cần gặp liền hắn !

...Kính cong...kính cong...

Bánh Dâu bấm chuông liên hồi "sao lâu quá vậy nè" nó nóng lòng gặp Minh Nhật quá >"
- Ụa Bảo, lâu quá em không ghé chơi, em tìm cô Thy hay cậu Nhật ? Có cả cậu Quốc đến chơi nữa đó em! - Chị Linh giúp việc mở cửa cho nó. Chị vẫn cái giọng nói dễ thương và hiền từ như ngày nào.
- Dạ em chào chị, em cần gặp Minh Nhật gấp.
- Cậu chủ đang ở trên phòng nói chuyện với cậu Quốc, em vô đi.

Bánh Dâu chạy ào vào mặc cho chị Linh đang gãi đầu thắc mắc, nó sắp được gặp Minh Nhật rồi, :((... Thời gian qua nó nhớ anh đến phát điên mất thôi ! Không biết thấy nó ở đây anh sẽ thế nào nhỉ ? Không biết anh có còn giận nó nhiều không nữa ? Bánh Dâu cũng hơi lo một chút. Hức… chẳng phải nó đã dựng lên một Bánh Dâu xấu xa để Minh Nhật rời xa nó sao ? Nếu mà bây giờ anh vẫn còn tin rằng nó xấu xa như nó từng phịa thì sao ? Ôi nó bỗng thấy sợ làm sao ấy :((… Nhưng phải nói cho Minh Nhật hiểu thôi ! Hy vọng Minh Nhật sẽ không giận nó nhiều đến mức không buồn nghe nó nói bất cứ gì. Hy vọng !

-Ông quyết định đính hôn với Hoài Anh thật à ?
-Uh

Nó đứng khựng lại trước phòng Minh Nhật, nơi có Quốc đang nói chuyện bên trong.

-Còn Bảo ?
-Tôi sẽ quên cô ấy ! Sẽ đính hôn và cưới Hoài Anh. Không có tôi Bảo vẫn sống tốt đấy thôi. Với lại Bảo không yêu tôi ! Cô ấy tiếp cận tôi chỉ vì cá cược với đám bạn là sẽ cưa đổ được tôi. Hoài Anh cần tôi hơn, cô ấy nói sẽ chết nếu tôi không cưới cô ấy.
-Ông tin bà Hoài Anh thế cơ à ? Còn tui không tin Bảo như vậy đâu ! Tui tin Bảo mới thật sự là người cần ông đó !
-Tôi đã quyết rồi.

Tin nó như vừa bị ai bâm vụn, nó chỉ kịp nấc lên một tiếng rồi ôm mặt bỏ chạy…
Nó cố chạy thật nhanh thật xa, chạy đến cõi vô định nào đó để trốn lấy hiện tại, trốn lấy sự thật...
Phũ phàng quá, nó tự làm trò cười cho chính mình à ? Đến để muốn được về bên hắn trong khi hắn thì đâu cần nó nữa."Ngốc quá ! Mày đúng là bị điên thiệt rồi Bảo à ?" Nó cứ thế chạy mãi....chạy mãi...

Em đã chết từ chính lúc ấy
Lúc mà anh tự tay đâm em
Ngàn nhát dao cứ cứa vào da thịt
Vào tâm trí và vào trái tim em.
[NaNa]
Cái lúc mà nó khóc nấc lên, bên trong căn phòng Quốc và Minh Nhật đã nghe thấy.
-Ai đó ? – Minh Nhật tiến lại mở cửa phòng. Hắn hoảng hốt thốt lên "Trời là Bảo"
-Đuổi theo mau đi Nhật !- Quốc la lớn.
.
.
.
- Bảo... Bảo...quay lại nghe anh nói nào.... Bảo...
.
.
.
- Em đừng chạy thế nữa nguy hiểm lắm, Bảo…
.
.
.

Kétttt.................................................

Rầm.... Bánh Dâu nằm bất động....máu me bê bết khắp người và tràn cả xuống mặt đường....

- Bảoooo.....aaaaaaaaaaaaaaaa

14

-Cậu có biết bé Dâu đã sống đau khổ, vất vả thế nào ở Củ Chi không ? - Trường Giang thét lớn vào Minh Nhật - Ngày Bảo đòi chia tay cậu cô ấy đã khóc rất nhiều. Vợ tương lai của cậu, cô ta đã bắt Bảo phải xa cậu. Vì cưới cô ta sẽ tốt cho gia đình cậu hơn về chuyện làm ăn. Bảo thật ngốc khi làm theo tất cả và tất cả cũng chỉ nghĩ về cậu, gia đình cậu. Để rồi nhận cái kết cục này ! Nếu Bảo có mệnh hệ gì tôi sẽ giết cậu ...-Trường Giang vô cùng tức giận túm lấy cổ áo Minh Nhật trừng anh với đôi mắt nảy lửa.

Minh Nhật không phản kháng gì cả, đầu óc hắn quay cuồng.... Trường Giang vừa nói gì với hắn vậy....? Trời ơi.... Hắn nổ tung mất thôi, sự thật là vậy à ? Hắn đã gây ra tội ác gì thế này !? Mắt hắn hơi cay một chút. Bảo đã vì hắn, làm hắn đau khổ cũng là vì hắn, vì muốn tốt cho hắn. Tại sao hắn không thể nhận ra ? Phải chăng hắn là một thằng khờ, một thằng ngu ngốc dám đẩy cả người mình yêu nhất vào chỗ chết. Hắn sẽ tự trừng phạt mình chứ chẳng cần đợi Trường Giang ra tay nếu như người con gái của hắn có mệnh hệ gì.
Chẳng lẻ đây là cái giá phải trả cho hành động ngu xuẩn của hắn !

Nếu bắt chính mình chịu đau đớn từ những lỗi lầm mình gây ra thì quá đỗi bình thường, nhưng bắt người mình yêu nhất chịu thay cái đau đớn ấy thì quả là một sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.

"Bảo ơi tỉnh dậy đi em, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh một lần nữa đâu. Anh xin lỗi...tất cả là lỗi của anh... Làm ơn đi ! Làm ơn đừng có gì xảy ra với em trong đó T_T...." Hắn gục xuống, mắt đỏ ngần...

1h...2h...3h trôi qua, Bánh Dâu vẫn nằm im lìm bên trong cái phòng mổ chết tiệt ấy.
Hắn đập mạnh tay lên tường nghe cái cốp rõ đau…
T__T
.
.
.

Bất ngờ ùa đến
Lên láng đau thương
Anh nên khóc thầm ?
Đời chông chênh quá !
[NaNa]

-Bác sĩ , bác sĩ , con tôi có sao không ?
Ba Bánh Dâu hối hã, sốt sắng khi thấy ông bác sĩ già bước ra từ phòng mổ.

-Hiện tạm thời cháu đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê và cần theo dõi nhiều hơn.

Cả bọn thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn nơm nớp lo sợ.

-Tụi con về nhà nghĩ ngơi đi, khuya rồi, sáng mai lại vào thăm Bảo !

Đêm đó Minh Nhật không tài nào chợp mắt được khi nghĩ về Bánh Dâu, về những chuyện mà nó đã làm, đã dối hắn. Rồi hắn nghĩ về cô bạn gái bé bỏng của mình đang hôn mê trong bệnh viện, hắn dằn vặt và càng tự trách bản thân.
.
Một tuần trôi qua, ngày nào Minh Nhật cũng đến chăm sóc nó, đọc sách và còn hát cho nó mặc cho nó có nghe được hay không. Minh Nhật còn thu âm mấy bản đánh đàn vào mở cho nó. Với mong ước duy nhất là giúp nó sớm tỉnh dậy, để nó thấy được hắn, để nó biết rằng hắn vẫn yêu, vẫn quan tâm nó đến nhường nào.

"Mở mắt ra nhìn anh đi Bảo +_+. Đáng ra người nằm đây phải là anh, sao ông trời lại bất công như vậy? +_+".

Minh Nhật cứ tự dằn vặt bản thân suốt. Hắn quyết định dứt khoát với Hoài Anh một lần luôn và kết quả thì cô ta chẳng dám chết chóc gì cả vả lại còn tiếp tục phè phỡn bên cạnh người đàn ông nào đó mà Bánh Dâu đã thấy. Minh Thy, Quốc và Trường Giang cũng đến thay phiên nhau chăm sóc nó. Nhưng sao mãi mà nó vẫn còn hôn mê...
.
.
.
Hôm nay là ngày mà cả bọn đều bận. Minh Thy phải đi Hà Nội tham dự chung kết ba lê toàn quốc, Minh Nhật và Quốc đến buổi họp báo ra mắt bộ sưu tập mới của "DREAMLOVE" và bước mở rộng phát triển của tạp chí "PlayGirl". Còn Trường Giang, hôm nay là ngày anh ta phải bay sang Úc để thực hiện cái học bổng đạt được vào cuối năm 12. Là ngày đáng ra Trường Giang sẽ hạnh phúc lắm, vui mừng lắm thế nhưng trong cái bệnh viện kia Bánh Dâu vẫn im lìm nằm đó. Trường Giang ra đi mà lòng đầy bức rức. Trường Giang thích Bánh Dâu ! Thích từ lúc nhỏ lận đấy ! Thế nhưng anh chàng chẳng dám thổ lộ . . . Biết đâu được nếu anh ta quay lại sớm hơn một tí thì Bánh Dâu chẳng yêu Minh Nhật thì sao ! Trường Giang bước vào phòng cách li, khẽ thở dài... Anh chàng cậu nguyện cho Bánh Dâu và hướng về phía trước, một cuộc sống mới đang đón chờ cho anh ta...
.
.
Sáng hôm sau, Minh Nhật vào thăm nó... Căn phòng trống rỗng trắng tinh đang được dọn dẹp lại để đón bệnh nhân mới. Không lẽ nó tỉnh và xuất viện rồi sao ? Nó còn yếu lắm mà ! Hay tỉnh rồi sang phòng thường nằm cho đỡ tiền ?

- Bác sĩ, cho cháu hỏi bệnh nhân Ngọc Bảo phòng này đâu rồi ạ ?
- Sáng sớm hôm qua bệnh nhân đã không qua nỗi và đã tử vong. Người nhà đã cho mang thi thể về an táng.
Phần IV : Người thứ 3 ???

15.

Minh Nhật chết đứng. Chuyện gì thế này ??? Hắn có nghe nhầm không ?
Bảo…………đã………..chết………. ???
Cảm giác như sét vừa đánh ngang tai, tim bị ai bóp nát, ruột gan như có lửa hừng hực cháy.
Chân hắn chùn lại, nặng trĩu đến chệnh choạng, đến run rẫy, đến chới với…

- Bác sĩ ...... Bác sĩ có chắc….. là bệnh nhân Ngọc Bảo không ạ ? – Minh Nhật đứt quãng nói trong mờ hồ, trong ú ớ ..... - Đỗ Ngọc Bảo, Đỗ Ngọc Bảo đấy bác sĩ.... Bác sĩ xem lại được không..........................

- Không nhầm đâu cháu, chắc chắn là bệnh nhân Đỗ Ngọc Bảo sinh năm 1994 mà.

Em đã chết và có nghĩa cũng đã hết.
Anh ở lại đừng mãi mệt với nỗi đau.
[NaNa]

"Không....không……………..không thể nào...khônggggggggggggg........"

***

Minh Nhật tuyệt thực vài ngày sau đó, cả bọn thì đều lặng người khi nghe được hung tin, nhưng tất cả cố giấu Trường Giang vì một lẽ anh đang cố thích nghi với một cuộc sống mới ở đất khách quê người.
Minh Nhật gọi cho ba Bánh Dâu thì được ông cho hay là đang lo tang sự ở tận dưới quê
"Con bé nó ko thích sự ồn ào của thành phố".
Minh Nhật hỏi xin địa chỉ thì ông không cho
" Vì con bé nó trăn trối không muốn cháu thấy cảnh tang thương ! "
Rồi cả hai cùng động viên nhau vượt qua cú shock này ...T_T

Minh Nhật lặng người đi ! Người mà cả hai yêu thương nhất đã ra đi, ra đi mãi mãi về cõi vĩnh hằng T_T... Hắn phải làm sao thì Bánh Dâu mới có thể quay lại, liệu có phép nhiệm màu nào đến với hắn với Bánh Dâu không ?

Mỗi khi màn đêm buông xuống, khi tất cả trở về sự tĩnh mịch của mình thì là lúc cơ thể hắn quằn quại trong đau đớn nhất. Hắn cảm giác có hàng ngàn nhác dao đang dày xé mình một cách chậm rãi đến đáng sợ. T_T. Hắn cứ thế gào thét trong đêm tối..... Hắn cảm thấy mình dường như tuyệt vọng, dường như đang đứng cuối một con đường không có lối ra !
.
.
.
5 năm sau ...

Công ty thiết kế & xây dựng "Nhật Bảo".

- Sếp duyệt mấy bản thiết kế này chưa ạ ?
- Tôi thấy bản này còn nhiều thiếu sót, cậu cho cậu Lâm và cậu Phước làm thêm cho tôi 2 bản nữa. Khách hàng họ đang cần gấp.
- Vâng sếp.
- Hôm nay cuối tuần cậu muốn đi cà phê với tôi ko ?
- Dạ em biết có quán này toàn mấy em phục vụ ngon ngon không à, chân dài lắm !
- Cậu thì lúc nào cũng giỏi có thế.

5 năm rồi, Minh Nhật đã ra trường và mở một công ty xây dựng, thiết kế, trang trí nội thất. Ngoài ra anh ta còn kim luôn chức giám đốc nhân sự bên "DREAMLOVE".
- Nhỏ phục vụ kia được đó sếp ! Mà sếp chừng nào mới chịu có bạn gái, cỡ sếp thì thiếu gì cô theo.
- Giờ tôi chỉ muốn chú tâm vào sự nghiệp thôi.
- À vậy là sếp còn tơ vương cô nào rồi !
- Ừ... Tại sao mãi mà tôi ko quên được cô ấy.
Minh Nhật hơi đăm chiu.
- Nhỏ nào mà làm sếp say đắm dữ zậy. Chỉ mặt em coi !
- Cô ấy chết rồi, cách đây 5 năm ....- Minh Nhật nhìn xa xăm.
- Ơ...dạ em xin lỗi sếp.
.
- Chúc quý khách vui vẻ... Úi da !
- Trời, cô làm gì mà vụng về vậy, cô biết bộ đồ của sếp tôi bao nhiêu tiền không ? Quản lí, quản lí đâu...
- Tuấn, thôi đi, không có gì đâu. Cô cứ vào lấy cho tôi ly khác. - Minh Nhật lúi cúi lau vết cà phê đổ trên áo.
- Chị Hoa chị bưng cái này ra bàn 20 hộ em nha, em lỡ tay làm đổ nước lên khách em ngại quá.-Cô phục vụ sợ sệt, ấp úng.
- Uh để chị.

Có vẽ Minh Nhật của chúng ta chững chạc lên nhiều đấy nhỉ ^^. [Đúng là làm sếp có khác keke]. Không còn cái bộ ngốc nghếch, trẻ con như khi xưa nữa. Cô phục vụ làm anh ta hơi nhớ tới Ngọc Bảo, nhớ cái lần anh ta làm bộ bị dầu văng trúng …

“Bảo ơi, giờ này em ở đâu, có vui không, có ai bắt nạt em không ? Anh chưa kịp bảo vệ em mà +_+”

- Em hết ca rồi, em xin phép về trước – Cô phục vụ chào mấy chị làm cùng rội vội vã ra về.

- Sếp sếp, thấy con bé vụng về kia cũng xinh lắm đó.
- Nãy cà phê bê bết trên áo, tôi có để ý gì đâu.
- Kìa nó đang đi ngoài kia kìa sếp !
- Đi xa cả khúc rồi, có thấy gì nữa đâu. Nhìn dáng hơi quen quen thì phải ? Mà cậu chỉ biết có nhìn gái là giỏi !
***
- Alô, em nghe ạ.
- Chiều nay em có rãnh thi sang dọn dẹp địa chỉ 21B/7 Đinh Tiên Hoàng nha ! Nhà cũng nhỏ nên chủ nhà yêu cầu làm 3 tiếng.
- 21B/7 Đinh Tiên Hoàng, ơ dạ em rãnh chị để em làm cho ! Tháng này em bận học quá nên mới làm tổng được 18 tiếng à, chán ghê không biết có đủ trả tiền nhà không nữa.
- Uh chiều 3h nhớ qua làm nha em !

“Một căn nhà nhỏ nhỏ xinh xinh, không có lầu nhưng kiểu kiến trúc khá đẹp…”. Chắc mọi người cũng còn nhớ đây là nhà của Ngọc Bảo đấy chứ ! Cô gái bước lại, bấm chuông kêu vang kính cong.

- Ai đó.
Một giọng nói cất lên từ bên trong căn nhà.
- Tôi là người của công ty giúp việc X ạ !
Cô gái trả lời to để chủ nhà có thể nghe rõ.
- Cửa không khoá, vào đi.
Cô gái bước thật chậm, ngắm nhìn thật kĩ khu vườn

“Wow tuyệt thật” – cô trầm trồ. . .
16.

“Bên trong nhà cũng sạch sẽ, gọn gàng quá, chủ nhà là một người đàn ông đã có vợ con gì chưa mà thuê giúp việc theo giờ ?”

Nhưng sao mới nghe tiếng nói đây mà giờ thì lại chẳng thấy ai ? Cô gái nhíu mày đầy thắc mắc rồi nhìn ngó chung quanh xem xét “hình như anh ta sống có một mình”. Có tiếng nước chảy của vòi hoa sen tí tách vang lên. Cô chắc mẩm, chủ nhà vào tắm rồi.

-Tôi phải làm gì ạ ?
Cô gái hỏi lớn.
- Rửa chén, lau nhà, sau đó lên phòng tôi gom quần áo đi giặt. Bấy nhiêu trước đi.
- Dạ.

Người đàn ông bước ra khỏi phòng tắm, tóc anh ta còn ươn ướt bởi những hạt nước li ti. Anh ta tiến đến chiếc bàn ăn và ngồi đấy trông chừng cô gái làm việc như thế nào. Cô nàng thì đang quay lưng về phía anh ta nên chẳng hề biết gì, tiếp tục hì hà hì hục rửa mớ chén đĩa.
“Cái dáng này, gặp ở đâu rồi thì phải ???”
Xoảng…cô gái đánh rơi chiếc đĩa… “Hậu đậu quá >_
- Trời, làm ăn gì mà bê bối vậy ? Cô mới vào nghề à ? Tôi đã nói bên X đưa người có kinh nghiệm dọn dẹp đến cho tôi vậy mà đưa một con bé bất cẩn thế này à. Tôi sẽ báo lại cho bên X.
-Ui da – Cô gái nhăn nhỏ đưa ngón tay trỏ lên suýt xoa…
- Cô có sao không ? Tôi hù tí thôi mà ! – Anh chàng lục lọi tủ y tế lôi ra miếng băng keo cá nhân. – Đây tôi băng cho này. – Anh ta lại gần cô ấy.
“Cái gì thế này ???” – Anh chàng thót tim chết lặng.
- Bảo ?
- Ơ tôi xin lỗi, anh cứ báo lại cho quản lí để trừ lương tôi !
- Bảo, em có phải là Bảo ?
- Bảo nào ạ ? Tôi tên là My My.
- Không, là em mà, là Bánh Dâu của anh đây mà ! Em chưa chết ! Sao em lại làm thế, em có biết anh đau khổ như thế nào trong thời gian qua không ?
- Ơ cái anh này. Tôi đã nói tôi ko phải là Bảo cũng ko phải là Bánh Dâu hay Bánh Nho gì của anh cả. Nếu anh còn như vậy thì tôi sẽ bỏ việc về luôn.

Anh ta nhìn cô gái, anh vỡ òa rồi ngồi bạch xuống ghế thở dài mông lung.

-Tôi xin lỗi,………. vì cô quá giống cô ấy …. Tôi cứ tưởng…- Giọng anh ta chùn xuống.

Hoá ra đây là nhà của Minh Nhật. Sau khi Ngọc Bảo chết, Minh Nhật đã cho tìm căn nhà cũ của cô ấy và mua lại nó. Lúc học đại học cuối tuần nào anh ta cũng thuê người đến dọn dẹp, còn anh ta thì tự tay chăm sóc cây cối trong vườn.

- Cô tên My My à ?
- Ừ
- Nhà tôi cũng có một con mèo tên MyMy
- Thế anh tên gì ?
- Trần Minh Nhật .
- Bộ tôi giống cô gái tên Bảo gì lắm à ?
- Uh… Đưa tay đây tôi băng cho !

My My ngại ngùng chìa tay cho anh ta. Ngày xưa Bánh Dâu cũng bị bỏng chỗ này nè T_T…. Lòng Minh Nhật chợt thắt lại.

- Thôi khỏi lau nhà đi, vô phòng tôi quét dọn rồi gom đồ bấm máy giặt hộ tôi.
- Để tôi lau nhà, ko sao mà !
- Tay thế làm sao mà lau ! Nhanh đi làm việc tôi giao đi.
Minh Nhật gắt lên làm cô gái cuối gầm cuống cuồng chạy vào phòng anh ta.

“Tại sao lại có một người con gái giống Bánh Dâu đến thế?”. Minh Nhật nghĩ rồi lại cứ thầm mong đấy là Bánh Dâu, thầm mong rằng Bánh Dâu chỉ giả vờ chết thôi. Đám tang Bánh Dâu, Minh Nhật cũng đâu được dự. Đúng vậy thì cớ gì anh không thể cho rằng Bánh Dâu còn sống ! Rằng Bánh Dâu chỉ muốn trốn tránh anh ! Nhưng nếu My My thật ko phải là Bánh Dâu thì sao ? Minh Nhật sẽ phải làm gì ? Làm gì khi cứ nhìn My My thì lại thấy nhớ Bánh Dâu da diết. Thì lại thấy đau khổ hơn, dằn vặt hơn.???

“Ông trời ơi làm ơn nói với con My My là Bảo của con đi !... Làm ơn cho Bảo quay về bên con đi…”

Anh ta chợt loé lên một tia hy vọng… My My là Ngọc Bảo !

My My vào phòng Minh Nhật, căn phòng ấm áp và ngăn nắp thật, có gì đâu để dọn dẹp. Trong trí tưởng tượng của cô căn phòng của những người đàn ông độc thân thế này phải rối tung lên như một mớ hỗn độn đấy chứ. My My nghiêng nghiêng chiếc đầu rồi tự xua đi những suy nghĩ vớ vẩn của mình.
Cô nàng chỉ việc lấy mấy quyển sách Minh Nhật đang đọc dở trên giường đánh dấu lại rồi xếp ngay ngắn vào kệ. Quét ít bụi trên bàn làm việc và tủ quần áo, sắp lại mấy bộ hồ sơ, mấy bản thiết kế cho ngay ngắn
"Anh ta làm kiến trúc sư à ?" - My My nghĩ thầm. Bỗng cô nàng thấy một bức ảnh, được lồng khung cẩn thận đặt trên bàn, hơi mờ một tí nhưng cũng đủ để nhìn kĩ được. My My cầm lên xem, dễ thương quá, là Minh Nhật cùng một cô gái, trông thì cũng có vẻ hơi giống My My đấy nhưng xét cho cùng cũng đâu có giống mấy, bức ảnh được hai người chụp trên một chiếc đu quay. My My chắc mẩm đẩy là cô nàng Ngọc Bảo gì gì đó đó của anh chàng chủ nhà rồi . Cô hơi trầm ngâm rồi tiếp tục dọn dẹp.
...
- Tôi xong việc rồi ạ. Anh muốn tôi làm gì nữa ko ?
- Từ nay cuối tuần nào cô cũng đến đây làm nhé ! Tôi sẽ trả lương trực tiếp cho cô khỏi thông qua bên công ty giúp việc. 2 triệu 1 tháng.
"Làm 4 buổi mà tận 2 triệu cơ à, nếu đồng ý thì tổng các việc làm thêm của mình cũng kiếm được kha khá, chi tiêu sẽ thoải mái hơn. Nhưng mà..."
- Hay dể tôi làm nhiều hơn nha, chứ làm có 4 buổi mà tận 2 triệu, tôi ngại quá...
- Ko sao, cô cứ làm, mấy ngày bình thường khi nào cần tôi sẽ gọi. Nếu cô ko thích thì tôi thuê người khác ráng chịu.
- Ko đc...tôi làm !
- ;)) Ok giờ cô về đi, tuần sau đến kí hợp đồng rồi làm.
- Vậy xin phép anh tôi đi trước. Mà anh, hôm trước tôi là người phục vụ làm bẩn quần áo anh đó hihihi..... Cho tôi xin lỗi nhé!
My My nói cùng nụ cười ngượng nghịu…
-Là cô à. Thể nào ! – Minh Nhật hơi trố mắt ngạc nhiên - Vậy mình cũng có duyên hén !
***
16-2

Vậy là kể từ hôm đó Minh Nhật có My My bầu bạn vào mỗi cuối tuần, anh ta cũng vui hơn trước nhiều. Cảm giác như có một nguồn sức sống phát ra từ My My và hòa vào cơ thể anh. Anh ta thích về nhà sớm vào mỗi thứ 7, thích nhìn trộm My My làm việc rồi khi bị bắt quả tang lại giả vờ đang làm gì đó.Trông mà buồn cười phát khiếp.

Hôm nay là một cuối tuần nọ, My My xin được tới cây và cắt cỏ, My My nói thích khu vườn này lắm. Minh Nhật đứng tựa vào cửa ánh nhìn mơ hồ. Chắc lại nhớ về Bánh Dâu.

- Cô biết ko căn nhà này là của bạn gái cũ của tôi đó.
- Vậy à, thế cô ấy đi đâu để lại nó cho anh hả ?
- Ko, sau khi cô ấy rời bỏ tôi, tôi đã tìm nó và mua lại.
- Chắc anh yêu cô ấy lắm !
- Rất yêu là đằng khác, tôi có lỗi với cô ấy nhiều. Chưa kịp làm gì thì cô ấy đã xa tôi…-Minh Nhật hơi nghẹn ngào.
- Cô ấy đi đâu ?
- Về bên kia thế giới ...
- Người chết thì đâu thể sống lại được, anh cũng nên quên cô ấy đi mà yêu một người khác, phải sống vì tương lai chứ !- My My bình thản nói làm Minh Nhật hơi ngạc nhiên. Lần đầu tiên anh thấy một người dửng dưng với chuyện sống chết vậy đó. Thật thú vị.
- 5 năm rồi còn gì, sao tôi vẫn chưa thể quên được, tôi có cảm giác cô ấy vẫn còn đâu đây...+_+. Cô cắt gì vậy ?
Đang đăm chiêu bỗng Minh Nhật quát to.
- Ơ...xin lỗi...tôi mãi nghe anh kể chuyện mà cắt nhầm cành hoa này.
- Trời cô có biết Ngọc Bảo rất thích vườn hoa này ko ? Sao cô vụng về vậy, tránh ra coi...-Minh Nhật vô cùng giận dữ xô ngã My My sang một bên.
- Chỉ là một cành hoa thôi mà, anh làm gì lớn tiếng với tôi vậy ?
- Nhưng đây là hoa Ngọc Bảo đã trồng, nếu biết được ko ai chăm sóc tốt nó cô ấy sẽ buồn lắm, cô hiểu ko ? Cô đúng là đồ vô dụng mà.
.
“What ???”

-Cái gì ? Anh nói tôi vô dụng. Vậy thì người vô dụng ko dám làm việc ở nhà anh nữa, tôi nghĩ từ hôm nay, khỏi lấy lương tháng này. Cô Ngọc Bảo gì đó của anh đã chết rồi, làm ơn tỉnh lại đi. Đừng vì một người ko tồn tại nữa mà làm ảnh hưởng đến những mối quan hệ khác xung quanh anh. Chào anh !

"Cô ta nói gì vậy ? Cô ta dám nói mình như thế à ? Cô ta nghĩ mình là ai chứ ? Tức chết đi được... Cô ta có biết Ngọc Bảo quan trọng với mình đến nhường nào ko mà nói thế ?"
17.

Vài ngày sau đó, Minh Nhật ít nói trở lại hẳn, anh ta còn hay cáu gắt với các nhân viên và ko hề hài lòng với bất kì cái bản vẽ nào. . . Những lời của My My cứ ong ong mãi trong đầu anh, Minh Nhật muốn phát điên nhưng lại cứ không ngừng nghĩ về nó...

"Tức thật, nhưng cô ta nói cũng đúng. Ngọc Bảo chết rồi, chết thật rồi, sao mình cứ mãi sống trong quá khứ. Mình con tương lai, còn gia đình, bạn bè... Mình yêu Bảo nhưng cũng phải lo cho tương lai... Chắc chắn Bảo cũng rất muốn mình hạnh phúc chứ không hề muốn mình cứ ôm mãi mối tình đã chết này đâu. Phải rồi… Cho dù có yêu ai đi nữa thì hình bòng Bảo vẫn sẽ luôn luôn ngự trị một góc trong trái tim này !"

- Cậu Tuấn, cậu đến quán cà phê hôm trước hỏi xin thông tin về cô bé đã làm đỗ cà phê lên áo tôi. Hình như cô ta tên My.
- Dạ... Mà chiều nay sếp có buổi giao lưu với sinh viên trường Kinh Tế đó, lúc 3h30.
- Ừ tôi nhớ rồi
.
5h...tại đại học Kinh Tế... Minh Nhật ra về với biết bao ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ sinh viên. Từ xưa đến giờ vẫn thế, vẫn luôn hot như cồn, vẫn luôn là tâm điểm của bao sự chú ý... Riết Minh Nhật cũng thấy nhàm chán, muốn mình bớt hotboy tí mà không đc [ ôi mẹ ơi =)) ].

"Ụa ai giống My My vậy ta ?"

-My My - Minh Nhật vội lại gần bóng dáng đang thấp thoáng ấy
-Ơ...sao lại kêu tôi.
- Em học ở đây hả ?
- Chứ ở đâu.
- Hihi cho anh xin lỗi chuyện hôm trước nha !
- Có gì đâu phải xin lỗi tôi. Ngọc Bảo của anh mới là nhất cơ mà !
- Hihi sau những lời của em thì anh có giận thiệt, nhưng mà suy đi nghĩ lại thì.....cũng đúng.
- Biết vậy là tốt tôi xin phép đi trước.
- Này My My đợi anh với.

Minh Nhật đuổi theo, ngoài kia cũng có một chàng trai khác đang đợi My My. Cô mừng rỡ khi thấy chàng trai ấy. Minh Nhật liền níu tay cô.

- Xin lỗi anh, hôm nay bé My có hẹn với tôi. Anh cứ về trước lát tôi đưa cô ấy về.
Anh chàng ngồi trên xe máy mắt chữ A mồm chữ O chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì Minh Nhật đã lôi My My đi cả khúc.
-Này anh làm cái gì vậy ? Buông tôi ra ...
-Khi nào em chịu nhận lời xin lỗi của anh thì anh mới cho em về.
-Vậy tôi nhận đc chưa, bỏ tay tôi ra nào ...
-Ko thật lòng, tiếp tục đi với anh !
-Ơ cái anh này >" Minh Nhật kéo My My lên ô tô rồi fóng đi cái vèo.
-Alô em nghe anh !
-Có chuyện gì vậy em ? Sao em lại bị tên đó lôi đi ?
-À là bạn mới của em, ko có gì đâu anh. Anh cứ về trước đi, có gì mình nói chuyện sau nha !

-Bạn trai cô à ?
-Ko, chỉ là bạn
-Sao nói chuyện tình tứ thế ?
-Hơ, cái anh này vô duyên. Đó là việc của tôi ko liên quan gì tới anh !
-Mặc kệ, anh thích liên quan tới em !
-Có phải vì tôi giống Ngọc Bảo gì đó ?
-Ko, em là em, sao lại lôi Bảo vào. Thế thằng kia tên gì ?
-Anh bao nhiêu tuổi mà gọi người ta bằng thằng.
-24
-Anh ấy 25
-Thì anh ta tên gì, đc chưa !
-Việt
-Hắn ta có thích em ko ?
-Có thì sao mà ko có thì sao ?
-Ko thì tốt mà có thì cũng chẳng quan trọng kèkè...
-Anh định đưa tôi đi đâu thế ?
-Lát sẽ biết.
Minh Nhật dừng xe trước một khu đồi khá to nằm ở ngoại ô thành phố. Minh Nhật nói đây là đồi tình nhân, giữa quả đồi có một chiếc hồ nhỏ và một cái cây thật to, người ta gọi đấy là cây ước nguyện. Những đôi lừa yêu nhau thường hay đến đây chơi và cầu nguyện cho tình yêu bằng cách viết điều ước của mình lên một mảnh giấy sau đó ném lên cây ước nguyện này. Mảnh giấy bay càng cao lên tán cây thì điều ước sẽ càng linh nghiệm. My My thì có vẻ chẳng để ý đến câu chuyện đồi tình nhân này cho lắm.

-Tôi và anh có phải tình nhân đâu mà đến đây.
-Bây giờ chưa nhưng sau này ai biết được.
-Anh đừng có mà nằm mơ nữa - My My nhăn mặt bỏ đi, Minh Nhật lớ ngớ đuổi theo. Hai đứa cùng ngồi ở một chiếc ghế đá hướng về phía hồ tình nhân. Người ta yêu nhau đến chơi đông quá, nhìn ai cũng ngập tràn hạnh phúc !
- Em học năm mấy rồi ?
-Năm 3, còn anh làm nghề gì ? Tôi thấy phòng anh toàn bản vẽ, chắc là làm kiến trúc sư phải ko ?
-Anh là tổng giám đốc công ty thiết kế, xây dựng Nhật Bảo, kim giám đốc nhân sự của tập đoàn "DREAMLOVE". Em biết "DREAMLOVE" chứ ?
-DreamLove thì biết. Còn Nhật Bảo à ? Chà anh yêu cô ấy quá nhỉ ! Chắc cô ấy đã từng hạnh phúc lắm.
-... Anh có lỗi với cô ấy nhiều lắm My à ! Cô ấy chỉ toàn nhận lấy đau khổ từ anh thôi. Cô ấy lúc nào cũng chỉ nghĩ cho anh. Thế mà anh lại ko biết đc , anh hiểu lầm cô ấy và để cả cô ấy hiểu lầm anh. Cho đến lúc cô ấy chết đi….anh mới nhận ra tất cả T_T, nhưng mà….đã quá muộn, có muốn làm gì chuộc lỗi cũng đâu thể...T_T - giọng Minh Nhật xiết lại. - Đến bây giờ anh vẫn còn yêu cô ấy lắm, ko thể nào quên được ...
-Thôi anh đừng buồn nữa, rồi sẽ có người khác tốt như Ngọc Bảo thay thế cô ấy yêu anh mà ! Vui lên đi, người chết thì đã chết rồi, người sống phải cố gằng sống lên chứ !
-Vậy em có bạn trai chưa ?
-À, trước đây thì có, nhưng bây giờ thì ko ?
-Thế vì sao 2 người chia tay ?
-Vì anh ấy thật ngốc, còn em thì quá tàn nhẫn…. !
.
.
Cả hai đều nhìn về chân trời xa xa.... Im lặng và thơ thẫn... Trong phút chốc cả hai đều nghĩ về quá khứ của mỗi người rồi lại cùng hướng đến tương lai. Nơi mà con người ta không thể nào đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra…
18.

Trời đã chập tối, Minh Nhật lái xe đưa My My về, My My lạnh lùng hơn Minh Nhật tưởng. Cô nàng ít nói và ít cười hoặc nếu cười thì cũng nhạt lắm. Minh Nhật hỏi sao My My ko lo chú tâm học mà làm nhiều việc thế ? Cô bảo ba mẹ cực khổ dưới quê ko kiếm đủ tiền cho cô học đại học, vì thế My My phải vừa học vừa làm như vậy. Minh Nhật thấy thương thương...

-Bức hình trên bàn làm việc anh có phải là Ngọc Bảo ?
-Ừ lúc tôi và cô ấy đi suối tiên.
-Dễ thương lắm !
-Ban nãy ở cây ước nguyện cô ước gì ?
-Bì mật, thế con anh ?
-Tôi ước sẽ có một phép màu.
-Mang Ngọc Bảo quay lại à ?
-Sao cô biết.
-Thì anh yêu cô ấy đến thế cơ mà !
-Điều ước của tôi có viễn vong lắm không khi muốn một người đã chết quay trở về !
-Ừ viễn vong lắm !
-Nếu lỡ tôi yêu My My thì sao nhỉ ?
Cô nàng hơi đỏ mặt.
-Anh sẽ ko bao giờ yêu My My được đâu.
-Tại sao ?
-Vì My My biết vậy mà ! Sau này My My sẽ trả lời anh.
...
Nhà My My hơi xa trung tâm thành phố, nhỏ nhỏ nhưng cũng xinh xắn. My My ở một mình, vì là nhà bỏ không của một người quen dưới quê nên người ta cho cô thuê lại giá rất rẻ. Mà My My cũng thích ở vậy nên cô quyết đi làm thật nhìu để giành dụm trả tiền nhà ! Thế là Minh Nhật đã biết nhà My My anh ta xin vào chơi nhưng My My hok cho. Hai người tạm biệt nhau, My My thấy lòng hơi bồi hồi...
. . .
Sáng nay, chàng trai hôm nọ lại đến đón My My đi học. Anh ta tên Việt, đang là giám đốc công ty kiến trúc ASPACE - một đối thủ lớn của cty Nhật Bảo. Anh ta cũng yêu My My từ lâu nhưng cô lại ko hề nãy sinh tình cảm với Việt. Cô nói trái tim cô đã đóng băng từ lâu rồi. Chẳng lẽ tình cảm to lớn mà Việt giành cho cô trong ngần ấy năm qua chưa đủ để làm cho lớp băng kia tan chảy sao ? Việt cứ suy nghĩ suốt nhưng vẫn ko hề từ bỏ công cuộc theo đuổi My My.

-Người hôm trước anh biết, là Minh Nhật, tổng giám đốc cty Nhật Bảo, con trai của tập đoàn DREAMLOVE.
-Ụa sao anh biết ?
-"Nhật Bảo" là đối thủ của cty anh mà, đương nhiên anh phải biết. Tại sao hắn ta lại quen em ? Hôm đó hắn lôi em đi đâu thế ?
-Vậy sao Minh Nhật ko biết anh nhỉ ? Tại em làm giúp việc bên nhà anh ta, anh ta muốn xin lỗi em do hôm nọ dám nặng lời với em.
-Hắn dám nặng lời với em à ?
-Tại anh ta yêu bạn gái cũ quá thôi, ko có gì đâu anh !
-Hắn mà dám làm gì em thì biết tay anh ! Mà sao hắn lại gọi em là bé My ?
-Ơ...tại anh ta nói trông em giống mèo nên đặt em tên thế.
.
-Mà cuối tuần này em đi dự tiệc cùng anh nha !
-Tiệc gì thế anh ?
-Tiệc của cty đối tác quan trọng mà bên anh với "Nhật Bảo" đang cạnh tranh hợp đồng.
-Em hok biết gì đến đó chán lắm.
-Đi mà ! Năn nỉ em đó ! Đi nha nha.Có em đi theo anh cho người ta ghen tị với anh keke...
- ;)) trùi cái anh này, để em suy nghĩ đã.
-Tối chủ nhật 7h anh wa đón em, giờ vô trường ik, bye á !
...
Tại cty "Nhật Bảo"
-Good morning sếp !
-Ừ chào cậu, tuần này có sự kiện gì ko ?
-Dạ chủ nhật có tiệc mừng của tập đoàn "Saigon invest" thưa sếp.
-Hôm đó nhớ nhắc tôi.
-Mà sếp, hôm trước em có đi hỏi thông tin về nhỏ phục vụ gì đó rồi sếp.. Người ta nói cô ta tên...
-Ừ tôi quen được cô ấy rồi, cậu làm việc tiếp đi, có gì cần tôi gọi sau.
...
Tối chủ nhật của hôm có tiệc mừng “Saigon invest”, Việt đến đón My My.
- @_@ Hôm nay em đẹp quá.
-Bộ ngày thường em xấu lắm à ?
-Hok có nhưng hôm nay đẹp hơn hehe...

Tại nhà riêng của chủ tịch “Saigon invest”
-Đông quá anh ơi !
-Người ta là tập đoàn lớn mà em !
-A chào cậu Việt ! Dạo này làm ăn tiến triển thế nào rồi ?
-Dạ em chào anh, vẫn cứ bình bìn vậy thôi anh ơi ^^ !
-Bạn gái cậu à?
-Ơ...
-Dạ, bạn gái em đó, xinh chứ anh ?
-Chúc mừng cậu nha ^^, tôi qua bên kia tí, hai người vui vẻ đi ha!
-Anh, sao nói chuyện kì vậy ?
-Có sao đâu em, qua kia chào ông tổng giám đốc đi em !
-Anh mà nói vậy nữa em bỏ về luôn đó!
-Ừ anh biết rồi... Dạ con chào chú !
-Cậu Việt bên "ASPACE" đó à ?
-Dạ vâng. Mừng "Saigon invest" thêm tuổi mới ngày càng phát triển hơn và thành công hơn ạ !
-^_^ Rồi rồi, cảm ơn lời chúc của "ASPACE" nhiều.
-Chú thấy bạn gái con đã đủ tiêu chuẩn chưa ạ ^^ ?
-Hai người rất đẹp đôi đấy chứ ! Cứ tự nhiên nha !
-Dạ xin phép chú !
.
-Anh, đã bảo là đừng nói vậy nữa mà !
-Anh đùa tí thôi mà.
-Nhưng em ko thích, lỡ mọi người tưởng thật thì sao ?
-Kệ họ, có sao đâu chứ !
-Anh ở lại, em về trước.
-Em...đừng giận mà, quay lại đi...!
-Ụa My My ! Em đi đâu vậy ?
-Anh Nhật hả ? Anh chở em về nha !
-Ơ...ư...ừ...
-Em..........- >" -Anh vào đi, anh Nhật chở em về.
...
-Có chuyện gì vậy em ?
-Ko có gì đâu anh, Việt chọc giận em. Anh cũng đến dự tiệc à ?
-Ừ, em đi cùng hắn ta à ?
-Dạ, phiền anh quá, My My xin lỗi !
-Ko sao, để anh gọi trợ lý đến đó hộ anh.
...
-Giờ còn sớm quá, em muốn đi đâu ko ?
-Đi ăn, My My thấy đói rồi.
-Em muốn ăn gì nè ?
-Gì cũng đc anh.
Minh Nhật chở My My ngoằn nghèo một vòng rồi dừng lại trước một nhà hàng sang trọng mang đậm phong cách Nhật Bản. Đời My My chưa bao giờ bước chân tới mấy chốn mà cô cho là xa hoa này cả. My My ngạc nhiên nhìn trừng trừng cái restaurant sang trọng ấy lẫn Minh Nhật.

-Anh, sao anh chở My My đến đây, nhìn sang trong quá, tiền đâu mà em trả !?
-Ai bắt em trả tiền chứ ;)) !
-Em ăn thì em trả, anh này nói hay.
-Vô anh trả cho, đừng có lo !
-Thôi My My ko thích đâu. Anh chở My My đi nơi khác đi, bình dân một tí.
-Lỡ vào bãi đậu xe của người ta rồi giờ sao ra em, kì chết.
-…HuHu…
-Anh đã nói là ko sao mà ! Hay là coi như anh cho em nợ chầu này, từ từ trả anh có đựơc ko ?
-T_T Đành vậy thôi chứ biết sao giờ +_+ …

Minh Nhật dẫn My My vào trong, chà cái restaurant này đẹp thiệt, mấy cô phục vụ đều mang trang phục truyền thống của Nhật Bản – kimono, nhìn sang trọng ra phết luôn ! Các cô không quên cúi đầu khi bất cứ vị khách nào bước vào. Cách bài trí của nhà hàng cũng đẹp nữa, phải nói là rất đậm chất Châu Á hay chính xác hơn là đậm chất của xứ sở hoa anh đào. Đơn giản, nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẽ thanh lịch, kiêu sa của nó. Minh Nhật gọi món, sao anh ta gọi nhiều quá vậy. My My nhìn vào Menu mà chóng ca mặt “trời sao mà đắt dữ vậy, đắt còn hơn trí tưởng tượng của mình @_@”. Có món còn đắt hơn cả lương của nó làm cho Minh Nhật nữa T_T.

“Kì này tiêu thật rồi huhu”…

-À cô tôi đã gọi những gì rồi nhỉ ? - Minh Nhật hỏi chị phục vụ.
-Dạ quý khách đã gọi Cơm mơ muối nước trà Nhật, cơm với cá ngừ trộn sốt suke, sashimi tổng hợp, cá hồi nướng sốt Teri và sushi thập cẩm ạ.
-Vậy cho tôi thêm một nồi lẩu shabu shabu, một cơm nắm nhân cá hồ nướng, một Mentaiko, một Karako, một Shirako, một cá Tuna với khoai mỡ Nhật. Thêm 4 lon pepsi.
“Trời đất, anh ta là người hay quái vật vậy +_+”
-My My gọi món đi em !
-Dạ thôi chị cứ làm theo món của anh ấy được rồi ạ.
T_T
-Anh gọi nhiều quá rồi ăn không hết đâu.

My My bấm bụng ruột gan cô như muốn lộn ngược ra “huhu Minh Nhật giết mình rồi. Chắc phải làm việc cật lực mới mong sớm trừ được bợ +_+.”

Măm..măm…măm…ya ngon quá, nhà hàng này nhìn đã đẹp nhà còn nấu ăn ngon nữa cơ….

-Tuần sau ngày nào em cũng đến làm việc cho anh !
-Em làm gì mà dữ vậy ? Thời gian còn đâu mà học ?
-Thì em muốn sớm trừ nợ mà, chứ cuối tháng lãnh lương em còn phải trả tiền nhà, ùi tiền ăn uông,..vv…lấy gì mà trả anh nữa.
-Uh em tính vậy cũng được, bữa nào học về mệt thì cứ nghĩ ngơi, khỏi qua.

Măm….măm…ngon quá…

“Nhìn con nhỏ ăn cũng dễ thương quá ta, hok thua kém Bánh Dâu là mấy ;))….”

-Mà em quen Việt lâu chưa ?
-Cũng lâu rồi anh, anh Việt ở cùng quê với em.
-Thế quê em ở đâu ?
-Bến Tre đó anh !
-Hả....Bến Tre .
-Sao vậy anh ?
-À ko có gì em.

“Hình như ngày xưa Bảo cũng về quê là Bến Tre. Nhớ ko lầm thì con bé Khuê nó nói với mình như thế mà ! Lạ thật đấy”

-Anh ăn đi !
-Ừ My My ăn nhiều vào, anh thấy em làm việc nhiều lắm đó.
-Thì em phải tự lo cho mình mà ^^ My My quen rồi !
.
Sao lúc này Minh Nhật bỗng thấy thương My My đến lạ. My ko như anh từ nhỏ đến giờ vẫn mãi là một cậu ấm, ăn sung mặt sướng, quen có người hầu hạ. Tuy bây giờ anh đã có một cuộc sống tự lập, nhưng Minh Nhật vẫn tự nhận thức được mình còn phụ thuộc vào gia đình nhiều lắm. Nếu ko nhờ gia đình anh giàu có sẵn, anh đâu thể mua lại được nhà Bảo, đâu thể bắt đầu sống tự lập, đâu thể lập công ty rồi nhờ hưởng lây cái uy của tập đoàn nhà anh mà công ty anh làm ăn ngày càng đắt đỏ v..v.. Nói chung là nhiều lắm, anh , 24t nhưng thật ra vẫn chỉ là một cậu ấm mà thôi. Rồi chợt anh khát khao mình có được một nghị lực kiên cường như My, nói trắng ra là anh muốn được như My My, ko nhờ vả, dựa giẫm bất kì ai, bất cứ điều gì, một thân một mình bương chải cho cuộc sống - đó mới gọi là tự lập, lòng tự tôn của anh mách bảo thế… Rồi chuyện My cũng ở Bến Tre nữa, là sao ? Đầu óc anh quay cuồng, nếu từ trước anh luôn thầm mong My là Bảo thì bây giờ suy nghĩ anh lại rẽ làm hai hướng. Chính anh cũng ko biết nếu My là Bảo thì điều đó tốt hay xấu ? Anh phải làm sao ? Qủa thật anh còn rất yêu Bảo, nhưng sao bây giờ anh lại muốn bên cạnh che chở cho My My bé bỏng thế này ! My là Bảo, uh thì chắc cũng tốt, cũng vẹn cả đôi đường. Nhưng ngược lại thì sao ? Mà có thật anh quan tâm đến My chỉ vì do con tim mách bảo. Hay lại là một lý do khác ??? Anh sợ phải nghĩ đến cái lí do này lắm ! Anh thấy mình thật đáng kinh bỉ nếu như đúng là cái lý do này ? Anh điên mất ! Ko…..anh ko phải đang xem My là hình bóng của Bảo, là người thế chân cho Bảo….Ko thể nào.!!!
Cùng lúc đó tại Perth – Australia [tức cỡ 11h pm Aus, 10h pm HCM]
“Sáng mai 8h, hẹn gặp em ở bờ sông Swan” - SMS từ Zac đến Bailey.
“Mai 8h đi vườn bách thú Perth zới anh nha!” – SMS từ Justin cũng đến cho Bailey.



Sáng nay, Việt đến đón My đi học như mọi hôm.

-Anh làm gì ở đây ?
-Thì chở em đi học, lên xe đi !
-Hôm nay em tự đi, anh đi làm đi.
-Em còn giận anh à ? Sao hôm qua em lại đi với thằng đó ?
-Em đi với ai là quyền của em, ko liên quan gì tới anh !
-Anh ko thích em đi với nó, em là của anh !
-Anh lại nói vậy à ? Vậy đừng trách em sao ko thèm nói chuyện với anh.
-Thôi mà em… cho anh xin lỗi….. lên xe đi em… anh năn nỉ đó. Em cũng biết anh thích em từ lâu rồi mà !
-Nhưng mà em ko có thích anh!
-Vậy em thích thằng Minh Nhật đó à ?
-Anh thôi đi ! Có thích hay ko là chuyện riêng của em !
-Anh cấm em thích bất kì ai ! – Việt lúc này như con hổ đang muốn ăn tươi nốt sống My My. Cô thấy hơi sợ nhưng vẫn cứ bình thãn bỏ ngoài tai mấy lời của Việt.
-Anh bị gì vậy ? Em ko muốn nói chuyện với anh nữa, anh đi đi.
-My My, có chuyện gì vậy ?
-Minh Nhật anh đi đâu đó?
-Anh đến chở em đi học, được hok em ?
-Đương nhiên là được anh, mình đi lẹ đi anh!

Việt đứng chôn chân, mặt anh ta đằng đằng sát khí “Được lắm Minh Nhật à”

Đọc truyện teen Vì anh thật ngốc Đọc Tiếp : Vì anh thật ngốc Phần 4
tải game javaTrang Chủ
© 2013 by Trái Tim Băng