Ring ring
TheGioi9x.EU
Wap Tai Game Doc Truyen Cho Mobile
Game HOT:
Tải Game nông trại Avatar 2.4.1 mới nhất
Phong Vân Truyền Kỳ - Tuyệt Đỉnh Mobile
Khí Phách Anh Hùng - Game Việt
»  Game võ lâm 3 Online cho mobile
» Game online hay nhat hien nay
Truyen Teen - Vì anh thật ngốc page 2

7

Ở điểm leo núi đã hẹn,
Bánh Dâu và Minh Nhật ngồi đợi mọi người vì lúc nãy Minh Nhật bỏ xa 3 người kia quá. Mà cả hai thì cứ ngượng ngùng chẳng ai nói với ai được câu nào.
“Hây da”
Cuối cùng thì cả ba đã có mặt .

-2 người làm gì mà chạy nhanh dữ vậy? Tưởng lạc lun rồi chứ. - Quốc hỏi .
-Thôi zô mua vé đi ông hỏi nhìu quá! - Minh Nhật giục .

Nó ngước nhìn đỉnh núi cheo leo, sao mà đoạn đường gian nan quá vậy nè làm sao mà nó leo lên nổi đây T_T. Nó đòi đi cáp treo nhưng cả bọn bắt leo mới vui, lượt về sẽ đi cáp. Nó ngao ngán trong khi ai cũng hăm hở. Nó bắt đầu lê từng bước chân ìk ạch lên núi. Chốc chốc nó lại uống nước lia lịa.. "Đuối quá". Cứ đi đc một đoạn là nó lại bị tụt về phía sau cả khúc làm Minh Nhật phải chạy lại kéo nó lên, Trường Giang cũng tính làm thế nhưng hình như anh ta chậm chân hơn Minh Nhật thì phải. Kể cũng tội nghiệp Giang thật ! Quốc với nhỏ Thy thì vừa đi vừa chụp hình búa xua, cười đùa vui vẻ...
Bỗng........rắcccccc....

-Á......-nó la lên.
-Có sao ko? - Minh Nhật và Trường Giang đồng thanh. Quốc với nhỏ Thy cũng quay lại nhìn.
-Huhu....chân em...
-Bị trật gân rồi, cô đi đứng kiểu gì thế hả ? Đúng là ngốc mà. - Minh Nhật cau có trong khi nó đang khóc lóc.
-Có đau lắm hok Dâu ?
-Chắc phải đưa cậu ấy xuống đi bác sĩ quá! - Minh Thy tỏ vẻ lo lắng.
-Anh đưa em đi bác sĩ nha! - Trường Giang đề nghị. Nó chưa kịp trả lời thì Minh Nhật vội lên tiếng .
-Ko, tôi đưa cô ấy đi, xe tôi chạy nhanh hơn. Mọi người ở lại chơi vui vẻ nha - Nói rồi Minh Nhật cõng nó đi luôn mà ko để ai nói thêm lời nào. Trường Giang đứng ngậm ngùi nhìn theo, cả 3 tiếp tục cuộc hành trình. Nó thì chẳng bận tâm điều gì nữa cứ khóc huhu lo cho cái chân của mình.

-Cô đúng là ngốc thiệt mà !
-Ngốc gì chứ? - HuHu
-Đi cũng ko xong.
- :((
-Giống con nít quá!
-Thì tôi là con nít mà :((...
- ;)) - Minh Nhật cười, lần đầu tiên nó thấy hắn ta cười như thế. Ko phải là giọng cười hả hê như những lần chọc ghẹo nó trước đây. Tự dưng nó thấy mình run lên đến lạ. Nó bất chợt không mếu máu cũng không khóc la nữa, chỉ lặng yên bối rối nhìn bâng quơ về phía xa xa.

***

-Đỡ đau chưa? – Minh Nhật vẻ ân cần.
-Cũng đỡ nhìu rồi.
-Nhớ uống thuốc đúng theo lời bác sĩ dặn đó!
-Lát về tôi sẽ trả lại tiền cho anh.
-Khỏi trả.
-Nếu ko lấy tôi dọn đi nơi khác ở.
-Đừng! Tôi lấy.

Minh Nhật chở nó trên chiếc honda của anh vòng quanh đâu đó ở trung tâm thành phố.
Nó thấy buồn cười Minh Nhật ghê. Sự thế đã đổi thay rồi sao? Một người cứ suốt ngày đòi đuổi nó ra đường mà ở giờ lại sợ nó bỏ đi. Hóa ra Minh Nhật cũng ko đáng ghét cho lắm, ko lạnh lùng mà cũng chẳng cà tưng. Hắn quan tâm nó nhiều - điều mà nó chưa hề tưởng tượng lấy. Ngay từ lần đụng độ đầu tiên, hắn đã ở cạnh nó trong bệnh viện, ngủ gật đi bên giường bệnh của nó. Mang sữa cho nó khi cứu nó từ hồ bơi... Lo sốt gió khi thấy tay nó bị phỏng. Và vội giành đưa nó đi bác sĩ khi nó bị trật chân. Liệu Minh Nhật có thật sự quan tâm nó, liệu…hắn ta có chút xíu xíu tình cảm nào với nó hay không ??? Hay là chỉ như đứa trẻ ham muốn món đồ chơi mới rồi sau đó lại chạy theo một món đồ chơi mới hơn ?
“Suy nghĩ vớ vẩn quá Bảo à !”

Két…
Nó giật mình ngước nhìn Minh Nhật đang dừng xe trước một nhà hát, trông to lắm. Nhà hát có tên tiếng Nga hay tiếng Pháp gì đó làm nó đọc mãi mà không ra.

-Anh đưa tôi đến đây làm gì? -nó ngạc nhiên hỏi .
-Vào đi rồi biết.
Minh Nhật dìu nó vào trong.
Wow ! Nhà hát rộng quá cơ, cái sân khấu chắc là cái to nhất mà từ trước tới giờ nó từng thấy. Mấy cái ghế của khán giả thì cứ như là ghế của giám đốc. Có bao nhiêu cái hết nhỉ ? Độ đâu chừng mấy ngàn cái quá. Lần đầu tiên nó mới vào một cái nhà hát sang trọng thế này ! Minh Nhật dìu nó lên sân khấu, nơi có một chiếc piano đã được đặt sẵn. Sao tim nó sao đập mạnh dữ vậy nè "Minh Nhật định làm gì đây?". Hắn tiếp tục dìu nó lại cạnh chiếc đàn đỡ nó ngồi xuống hướng bên phía khán giả rồi hắn ngồi bên trong cạnh nó . . .

-Tặng cô một bản nhé!

Nó gật đầu, hơi ngượng. Tim cứ đánh trống trong lồng ngực. Minh Nhật đàn, bài gì đó mà nó cũng mù mờ luôn, chỉ thấy là đôi tay anh ta thật điêu luyện và giai điệu bản nhạc ấy nghe du dương lắm! Nó chăm chú lắng nghe, ko biết do bản nhạc ấy hay thật hay là do Minh Nhật đàn tặng nó. Nó lại run bật lân lân một niềm vui khó tả.

-Muốn tôi đánh bài gì nữa ko ?
-Love Story nha !
...
Minh Nhật đánh xong rồi mà sao trong đầu nó cứ vang mãi giai điệu ấy. Nó nhìn Minh Nhật, cười nhẹ nhưng lòng thì thật sự đang rất toe toét…

-Hay hok?
-Ừm hay...;))

Rồi bỗng hắn ta đứng phắt dậy, vòng ra phía sau nó, cầm tay phải nó đánh lại những nốt trong bản Love Story. Gì thế này ! Người nó chợt như đông cứng lại. Mắt nó trơ ra như vô hồn... Tim nó đập nhanh đến độ muốn vỡ vụn ra ...Oa..oa... Nó nghĩ những cảnh thế này vốn chỉ có trên phim thôi chứ ! Sao hôm nay chính nó lại được nếm trải thế này… Nó chết vì ngất mất thôi…:((
Đã vậy đến hết bài, Minh Nhật còn nhảy xuống hàng ghế khán giả vỗ tay bốp bốp..."Buồn cười anh ta quá " - Nó khúc khích trong khi hắn ta tươi rói.

-Cỡ hơn hai tháng nữa tôi dự chung kết festival Piano học sinh - sinh viên. Bánh Dâu đi cỗ vũ cho tôi nha!
-Tôi đi thì có ích gì cho anh chứ?
-Thấy cô tôi sẽ thi tốt hơn.
-Sao lại thế chứ !?
-Ko nói nhìu, cô phải đi đó, ko đi tôi đuổi cô ra đường ở. !
“>" Nó nhăn mũi đồng ý.
***
Sáng nay Minh Nhật sang phòng nó, vén màn cửa sổ ra làm nó mất khúc cuối của một giấc mơ đẹp "tiếc quá"...

-Dậy chuẩn bị đi học nhanh lên, con gái gì mà ngủ bạo quá!
-Lại vào phòng tôi mà ko gõ cửa à >" -Gõ mãi mà có ai thèm nghe, lẹ mà xuống đi học cùng tôi! Tôi đợi ở dưới đó.

Minh Nhật rời phòng nó. Ngại quá, trước giờ nó vốn không thích đi chung xe với Minh Nhật và Minh Thy dù Minh Thy cứ bảo nó đi cùng hoài. Việc nó ở nhờ nhà nhỏ Thy là quá to tát rồi, nó không muốn cậy nhỏ Thy thêm nữa. Quốc thì khác, nó xem Quốc là bạn thân nên có đi cùng anh ta đôi ba bữa cũng chẳng sao với nó cũng chẳng có nợ anh ta nhiều như Minh Thy. Nó xuống nhà, Minh Thy đã đi học trước. Minh Nhật đứng ngoài sân đợi nó cạnh bên là một chiếc xe đạp martin @ màu bạc trắng @_@. Minh Nhật định chở nó bằng xe đạp à? Nó có nhìn nhầm ko?

-Nhanh đi còn đứng đó làm gì nữa!
-Ơ…anh….- nó ngơ ngác.
-Bộ chưa thấy ai đi xe đạp bao giờ à? Lên xe .

Mình Nhật đèo nó chầm chậm trên chiếc martin. Nắng sớm khẽ len nhẹ vào đôi mắt tròn xinh của nó, gió sớm miên man ru bồng bềnh mái tóc xỏa buông dài… Nó ngồi khép nép ngượng ngịu ôm chầm lấy chiếc cặp táp vuông vắn màu đen. Minh Nhật hình như cũng đang phơi phới lắm, hắn ta vừa đi vừa huýt sáo bài gì đó suốt…

-Gần tới trường rồi anh dừng lại đi, tôi đi bộ vào.
-Sao lại đi bộ?
-Thì mắc công những vệ tinh của anh làm phiền tôi.
-Cứ đi với tôi ko có gì phải sợ!
“Hixhix kì này tiêu mình thật rồi :(( …bọn đại long công chúa mà thấy là ko bỏ qua đâu … Chết với tên Minh Nhật này mất :((“
Minh Nhật dựng xe vào bãi. Rồi hắn ta quay lại ……nắm tay nó…

“Thình….thình…thịch...”
Nó run vì hai lý do, một là do cú nằm tay quá đỗi bất ngờ ấy, hai là vì sợ cả trường đang dồn hết mọi sự chú ý, tập trung, ganh ghét, đố kị...bla…la…. về phía nó. Nó cố kéo tay ra nhưng Minh Nhật nắm chặt quá.

-Này buông tay tôi ra! Anh làm cái trò gì vậy ?
-Cô nói nhiều quá, im lặng và đi theo tôi, ko thì tôi đuổi cô ra khỏi nhà .
Nó đành im lặng cuối mặt lủi thủi bước theo hắn ta như một con búp bê T_T. Minh Nhật còn dặn nó ra về đừng trước lớp chờ hắn ta để bảo đảm rằng nó ko bị ai quấy rối. Nó biết sớm muộn gì cũng bị đại long công chúa làm phiền thôi, Minh Nhật có theo nó được 24/24 ko >”
***

Lớp 12A3

-Ông thích nhỏ đó à? – Hạ Nhi hỏi hắn .
-Ừh!
-Sao lại là nó?
-Vì tui thích .
-Ông… Thế còn Hoài Anh ?
Minh Nhật có vẻ hơi thót tim khi nghe cái tên ấy. Hắn ngước nhìn Hạ Nhi rồi lặng thing mặt cuối gầm.
-Hoài Anh sắp về Việt Nam luôn đó. Bã nói bã nhớ ông, bã nhờ tui giữ bí mật muốn ông bất ngờ. Ông coi tính chuyện nhỏ kia đi !
Hạ Nhi bỏ về bàn, Minh Nhật ngồi bất động suy nghĩ mông lung mà cũng chẳng biết rõ mình đang suy nghĩ gì …
Giờ ra về, hắn đi một mạch ra bãi giữ xe, mãi suy nghĩ về Hoài Anh mà quên mất có một người đang đứng đợi mình.

8.

Lớp Bánh Dâu về hết rồi, Minh Thy cũng về với Quốc, nó đứng ngóng hắn ta mãi, sân trường càng lúc càng thưa dần. Nó lại quên mang điện thoại nữa chứ, rõ hậu đậu mà !
“Chán quá, đợi tí nữa xem sao”

-Ê tui bay coi con nhỏ nhà quê bị cho leo cây kia hahaha…

Thì ra là bạn đại long công chúa, nó hoảng vía, tuông bỏ chạy nhưng bị bao vây hết. Lần này đích thân nhỏ Hạ Nhi nói chuyện với nó, cô nàng bước õng ẹo lại gần nó khoanh tay cười nhếch mép đắc ý lắm.

-Mày tưởng Minh Nhật thích mày à? Mơ đi nghen cưng! Mày chỉ là thứ cho bạn tao vui đùa thôi. Tao còn lạ gì Minh Nhật. Tao nói cho mày biết, bạn gái của Minh Nhật ở bên Mỹ sắp về rồi, mày liệu hồn mà tránh xa Minh Nhật ra !
Nó vẫn cứ im lặng, Hạ Nhi tiếp tục.
-À còn anh Trường Giang của tao nữa, tao cấm mày ve vãn anh ấy, ko thì đừng trách sao tao ác.
-Trường Giang chỉ là bạn thân của tôi.
-Còn già mồm à? Tụi bay xử nó cho tao, tao về trước, nhớ tính sổ nó luôn zụ công viên Tao Đàn .
Liền một con nhỏ túm lấy tóc nó, chắc cũng là con lần trước. Một con khác đổ nguyên chai C2 lên người nó. Cả bọn cười ha hả… Nó vẫn đứng im đó, ko chống cự, ko khóc lóc, nó như cứ mặc cho đại long công chúa muốn làm gì thì làm. Đầu óc nó đang quay cuồng, vì một chuyện khác T_T.
---
Lúc đó tại nhà Minh Nhật. Hắn thẫn thờ dắt xe vào nhà đầu óc vẫn còn mơ hồ đâu đâu.

-Ụa anh hai, Bảo đâu? Sáng nay anh chở Bảo đi học mà?
-Chết rồi, anh quên. – Hắn như vừa tỉnh một cơn mê, vội lấy xe máy phóng cái vèo làm Minh Thy thêm lo lắng.
---
Ở trường. Sau khi có một trận cười no nê với nó, một con trong đại long công chúa tiếp tục lên tiếng :

-Phượng mày lấy điện thoại ra quay cảnh tụi tao đánh nó về nhà tung lên mạng cho thiên hạ xem chơi.

Bánh Dâu thì vẫn cứ đứng ì ra đó, mắt nó bắt đầu hơi ướt nhòe nhưng ko phải nó khóc vì việc nó sắp bị đánh… Vì việc khác, việc khác cơ…:((…

-Rồi ok, máy quay đã sẵn sang, 1…2…3…action
-Thả cô ấy ra! Minh Nhật hét to. Bọn đại long công chúa khiếp vía chạy mất dép. Minh Nhật lại gần, nó đang khóc, hắn nắm lấy tay nó, kéo đi.
-Buông ra ! – nó giận giữ
Minh Nhật vẫn cứ cố kéo nó đi.
-Tôi nói là buông ra mà!
Hắn dừng lại, ko nói lời nào. Nó chạy mất hút với đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm…
***
Hắn trở về nhà đúng lúc trời đổ mưa to, cũng may là về kịp, ko bị mắc mưa. Minh Thy vẫn ở phòng khách đợi nãy giờ, thấy hắn trở về liền mừng quính lên rồi lại liền yểu xìu khi ko thấy Bánh Dâu đâu cả.

-Ụa Bảo đâu anh hai?
-Hả…? Bảo vẫn chưa về sao? Hai đứng ở trường lâu lắm mới về mà. Tưởng Bảo đi xe buýt về rồi chứ!
-Chết trời mưa rồi hai ơi! Có chuyện gì mà hai hok chở Bảo về vậy?
-Chuyện dài lắm, giờ hai đi tìm Bảo cái, lát kể, Bảo có về thì gọi hai. Lấy xe bác Mẫn ơi !
.
“Bảo ơi, em đang ở đâu? Trời ơi sao mình lại ngốc thế? Bảo mà bị gì mình biết phải làm sao! Nhật ơi là Nhật”

-Bác Mẫn chạy xe chậm chậm con nhìn ven đường coi có Bảo ko? ……
-Gần đến trường lại rồi mà sao vẫn chưa thấy Bảo đâu hết vậy….
…..
-Bác Mẫn, Bảo kìa, sao lại đi dưới mưa chứ! Tấp xe vào dùm con .

Minh Nhật cầm dù cuống xe chạy đến nó. Nó bước như người vô hồn, quần áo, cặp sách ướt mẹp hết thảy. Nó vẫn còn khóc, khóc nhiều hơn là đằng khác. Trong sâu thẳm trái tim, Minh Nhật chợt cảm thấy một cơn đau nhen nhói.

-Sao em ko tìm chỗ trú mưa? Giận anh thì cũng ko đc tự hành hạ mình thế chứ !
-Tôi ko giận anh, anh tránh ra cho tôi về.
-Ko đc, em lên xe cùng anh nhanh lên!
-Đã bảo là tránh ra cơ mà!
-Bảo….Bảo….

Bánh Dâu toan bước đi thì ngã nhào, may mà Minh Nhật đỡ kịp, nó ngất rồi, Minh Nhật vội bế nó lên xe. Trời nó nóng quá! “Tất cả là lỗi của anh, Bảo ơi anh xin lỗi! Đừng làm anh sợ mà!”

***

Bánh Dâu nằm bất động mê man sốt cao cả buổi chiều. Trường Giang và Quốc đến, ai cũng lo lắng cho nó.
-Cậu đã làm gì mà bé Dâu ra nông nỗi này? – Trường Giang hầm hầm.
-Tôi quên chở Bảo về làm cô ấy bị đám Hạ Nhi bắt nạt.
-Bé Dâu mà có bị sao tui ko tha ông đâu Nhật! Từ nay ông khỏi phải chở Dâu đi học nữa ! Tui sẽ chở.

Minh Nhật ko thể phản kháng vì chính hắn gây ra sự việc này mà. Hắn nhìn nó lòng đau nhói.
Trời chập tối, nó hạ sốt rồi kìa, Quốc cùng Giang ra về phần nào an tâm chút chút. Minh Nhật vẫn ngồi cạnh giường nó, ko màn ăn uống, Minh Thy thì phải đi học thêm đàn ca múa gì đó. Hắn nắm lấy tay nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đầu nó đau quá, mắt nó sưng húp, người nó sao uể oải vậy, chuyện gì đã xảy ra với nó ? Minh Nhật lại ngủ gật cạnh giường nó hixhix….nó thấy ghét hắn quá T_T ! Nó ngồi dậy rút mạnh tay ra khỏi bàn tay hắn làm hắn giật mình tỉnh giấc.

-Em tỉnh rồi à? Em làm anh lo quá! Hix
-Tôi là gì mà anh phải lo? Khuya rồi anh về phòng ngủ đi mai còn đi học.
-Hix…anh xin lỗi…
-Ko sao. Anh về phòng đi, tôi ko muốn nói chuyện nữa.
-Bảo em đừng vậy mà! Em biết anh sợ lắm khi nhìn em nằm li bì trưa giờ không !?
-Anh về mà lo cho bạn gái mình đi T_T!
-Bạn gái nào?
-Chị ấy! Ở Mỹ gì đó, ko phải 2 người sắp được đoàn tụ sao. Đừng đem tôi ra làm trò đùa T_T…Hixhix – Nó thút thít .
-Cô ấy ko phải là bạn gái anh và chưa bao giờ là bạn gái anh… Em hiểu lầm rồi Bảo…
-Tôi ko muốn nghe gì hết. Anh đi đi….T_T

Minh Nhật ko lí giải thêm……..

Hắn ta bất ngờ kéo nó lại gần……..

Nhanh như chớp……..

Đặt lên môi nó một nụ hôn……
Nó như bị điện giật, tay chân đông cứng, nó thấy khó thở quá, tim đập mạnh nữa…… Á…á……first kiss của nó………

-Anh làm gì vậy ? – Nó đỏ mặt đẩy Minh Nhật ra xa .
-Anh…xin lỗi…-Minh Nhật bỏ về phòng với vẻ buồn bã.

Đêm đó hai đứa đều ko ngủ đc. 1st kiss của nó đã bị Minh Nhật cướp mất rồi sao T_T . Nó thấy ghét hắn quá T_T… Huhu… Tại sao hắn ta lại có thể hạnh động một cách nông nỗi thế cơ chứ. 1st kiss của nó, 1st kiss mà nó luôn mơ sẽ được trao cho hoàng từ của mình trong một khung cảnh nên thơ nhất lại ra nông nỗi này sao T_T ? Chớp nhoáng và đầy choáng ngợp… Huhuhu…
Lại thêm một đêm dài đầy ác mộng đến với nó.
***
Kể từ hôm ấy nó ko thèm nói chuyện với Minh Nhật, nó làm mặt giận dù trong lòng thì khó chịu lắm. Trường Giang hay tới rước nó đi học, Minh Nhật nhìn theo tức tối.

Lớp 10A1, 15ph đầu giờ, Dung lớp trưởng gỏ bàn bốp bốp.

-Cả lớp chú ý! Cuối tháng này hội học sinh hoàng gia có tổ chức một party mừng Noel. Vé đợt một chỉ bán cho các bạn nam và mấy ông bị bắt buộc mua 1 cặp. Sau đó các ông có nhiệm vụ đi mời một bạn nữ tham gia party cùng mình. Vé đợt hai sẽ bán sau 2 tuần cho mấy girl hõk đc mời hehe. Ai muốn mua đăng kí tui nha!

Cả lớp nhốn nháo lên. Nó thì chẳng có tâm trạng chú ý đến .
-Hõk biết cậu sẽ nhận lời mời của ai đây ha Bảo? – Minh Thy coi bộ hơi thắc mắc.
-Ai là ai chứ - nó hững hờ.
-Thì hai mình hay anh Giang?
-Ơ…tớ chẳng đi với ai cả.
-Hok đc, cậu phải đi! Mình năn nỉ đó.
-Để tớ suy nghĩ =.=”
---
Về đến nhà rồi, hôm nay hơi căng thẳng với bài vỡ trên trường. Nó đóng cửa phòng nằm ạch xuống giường suy nghĩ mông lung. Nó đã nhận đại vé mời party của Trường Giang nhưng sao nó cứ muốn chiếc vé ấy là của một người khác chứ !? Nó sao thế này? “Bực bội quá, đi với ai chả đc”. Nó xoay người, ôi có một hộp quá bé xinh bên cạnh nó nãy giờ nè. Tò mò quá, nó vội mở ra xem, là một chiếc kẹp tóc hình nơ màu hồng xinh xắn. Có thiệp nữa nè, mở ra xem thôi. Sao nó hồi hộp quá à hí hí.

“Xin lỗi Bánh Dâu! Đừng giận và hiểu lầm anh nữa nghen! Đi party cùng anh nha! Kí tên Minh Nhật”.

“Huh ? Của Minh Nhật sao ?”

Tim nó nhảy múa loạn xà ngầu. Nó muốn cười đến toét cả mang tay nhưng cố giả bộ chỉ cười mím mím ^0^. Tự nhiên nó thấy mừng húm dù đang giận hắn nhiều. Mà chết nó lỡ nhận vé của Trường Giang rồi phải làm sao đây T_T…
Suốt mấy tuần liền nó cũng chẳng gặp được Minh Nhật, hắn sắp thi học kì rồi sau đó phải thi chung kết piano nữa chắc hỗm rày hắn vất vả lắm. Sao nó thấy thương thương >” Tối hôm party đó, nó nằm ì trong phòng, vò đầu bức tóc.

-Cốc…cốc…cốc…
-Ai đó?
-Thy nè, cậu xong chưa?
Nó mở cửa, nhỏ Thy há hốc mồm khi thấy nó còn nhếch nhác trong bộ đồ ngủ hoa hòe.
-Sao giờ này cậu chưa chuẩn bị gì vậy? 6h30 rồi
-Tớ ko biết đi cùng ai +_+
-Vậy thi đi cả bọn luôn, chịu chưa, cho cậu khỏi phải nghĩ. Tớ, cậu, anh Quốc , anh Hai với anh Giang ok?
-Ừ vậy đc đó +_+… Đợi tớ tí nha .
-Lẹ đó!

20ph sau, nó xuất hiện. Giống cô bé lọ lem mới đc bà tiên biến thành nàng công chúa @_@ trông nó mới dễ thương làm sao, nó xuống nhà làm ai cũng ngẩn ngơ. Nó còn kẹp cả chiếc nơ mà Minh Nhật tặng nữa. Sao tim hắn bỗng thấy vui vui lạ thường ^^. Cả bọn lên xe đến bữa tiệc. Sau một hồi đôi co giành giật chỗ ngồi thì nó la làng lên và quyết định 2 đứa con gái ngồi giữa, 3 thằng con trai ngồi sau. Nhức đầu với mấy người này !

Nó cầm hai tấm vé đi cái ào vào trong để trốn biệt hai tên ấy. Mệt cả người nó đúng ở một góc khuất ngắm nhìn mọi người đang vui vẽ. Hạ Nhi đang nhảy nhót gì đó trên sân khấu cùng đại long công chúa, chà dẽo quá! Mấy thứ đó nó chịu.

-Xin mới các bạn cho một tràng pháo tay ….bốp…bốp…bốp…. Và sau đây…một tiết mục nữa cũng đến từ lớp 12A3, tiết mục của anh chàng đẹp trai nhất trường…… Xin quý vị chú ý về sân khấu của chúng tôi …… Xin giới thiệu ca sĩ William Minh Nhật với bài hát I’m Your giành tặng cho bạn Đỗ Ngọc Bảo 10A1 ….
Bốp…bốp…bốp…
-Hú….húuuu…..
Đèn ở đâu chiếu vào góc nó đang đứng, tía má ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy…. Nó đứng như trời trồng, ko nhìn thấy ai dù mắt mở rất to ….

“…So I won't hesitate no more, no more
It cannot wait I'm sure
There's no need to complicate
Our time is short
This is our fate, I'm yours…”

Minh Nhật bước về phía nó, nắm lấy tay nó, kéo nó lên sân khấu, nó thì tiếp tục làm tượng trên T_T , mà công nhận hắn ta hát hay thật cũng thích chứ bộ ^0^~
Trường Giang nhìn theo buồn hiu T_T trông cũng tội.

“…Well open up your mind and see like me
Open up your plans and damn you're free
Look into your heart and you'll find that the sky is yours
so please don't please don't please don't.
There's no need to complicate
'cause our time is short
This oh this oh this is our fate I'm yours
Oh I'm yours…”
-Hú…..bốp bốp bốp…..
Minh Nhật dắt nó xuống sân khấu tới cạnh bàn buffet, hắn ta gãi đầu hơi ngại .
-Anh hát dỡ hok?
-Cũng tạm - ;))
-Còn giận hok?
Nó mỉm cười lắc đầu.
-Kẹp tóc ai tặng mà đẹp quá!
-Ko biết của ai nữa thôi bỏ xuống.
-Ấy anh giỡn ^^! Ăn gì nha ?

Minh Nhật lấy thức ăn cho hai đứa, nó quay qua quay lại tìm Trường Giang, hix đâu mất tiu rồi T_T “Mình thiệt là…..có quá đáng với anh Ken lắm hok ?”

Sau đây là chương trình khiêu vũ, mọi người bắt cặp với nhau nha, điệu Valse mở màn nào… Yà hú…..
-Tại hạ xin mạn phép nhảy với công chúa một bản đc ko ạ?- Minh Nhật làm trò, nó bật cười.
-Nhưng em hok biết nhảy.
-Đi theo anh là đc!
Hehe…khỏi phải nói là nó giẫm phải chân hắn suốt. Mà Minh Nhật thì cứ cương quyết là ko sao để đc nhảy cùng nó… Bao nhiu giận hờn, bực tức của nó tiu biến đâu mất . Chưa bao giờ nó vui như lúc này.

===

Nó hoàn toàn hết giận Minh Nhật rồi, trái lại còn thân thiết hơn. Ngày nào cũng hắn cũng lẽo đẽo theo nó đi học bằng xe buýt, có vài ngày Minh Nhật năn nỉ lắm lắm nó mới chịu để hắn chở đi học. Rồi chủ nhật nọ, Minh Nhật còn dẫn nó đi suối tiên như lời đã hứa. Hắn hí ha hí hửng đòi đi tàu lượn siêu tốc đầu tiên, dè đâu khi chơi hắn la ó quá chời +_+. Xuống tới nơi mắt xanh, mắt đỏ trong khi Bánh Dâu thì tỉnh queo. Nó cười hắn, sao mà cứ như trẻ con ấy nhỉ.

Hai đứa vào tiếp kì lân cung, lần này thì ngược lại, Bánh Dâu sợ chết khiếp ko quan tâm gì hơn là ôm Minh Nhật chặt cứng. Keke…
-Đi thêm lần nữa đi! – Minh Nhật vẻ khoái chí.
-Anh này……-Nó ngượng ngùng giả bộ quay lưng đi :”>…

Hai đứa chơi đủ thứ trò vui ơi là vui. Còn kéo nhau vào cả biển tiên đồng của con nít mà tắm nữa =.=”. Xế chiều, Minh Nhật rủ nó lên đu quay ngồi ngắm cảnh rồi về. Nó đồng ý. Chà đu quay cao quá à! Bao giờ mới quay hết một vòng đây! Nó và Minh Nhật ngồi đối diện nhau trên chiếc đu quay khổng lồ. Nó ngắm thành phố xa xăm mà không dám nhìn Minh Nhật……

Đu quay lên gần tới đỉnh rồi, Bánh Dâu tỏ vẻ thích thú hơn .
-Đẹp quá anh nhỉ!

Minh Nhật ngại ngùng nắm đôi bàn tay nó làm nó cũng biến sắc theo luôn :”>…
-Bánh Dâu! Nói nghe nè!
Nó nhìn hắn :”>..
-Lại gần đây, bí mật, phải nói nhỏ .

Nó tròn xoe mắt chồm tới để cho hắn thì thầm vào tai .

-@.@...aqdfdsgfgfd....ơ...ư......... Tim nó lại đóng băng @.@……. Minh Nhật gạt nó………. Hắn ta lại kiss nó….. Thình……..thình……..thịch…… Nó run bần bật….. Đúng lúc đó đu quay của bọn nó đang ở đỉnh :x…1ph…2ph…3ph…trôi qua…
-Anh thích Bánh Dâu! Làm bạn gái anh nha! - :”>
-Nhưng….em còn nhỏ lắm…
-Mình chỉ thích nhau thôi mà! Sau này anh sẽ yêu em! Thề đó!
Nó ngại vẫn cứ cuối đầu.
-Nha em!

Bánh Dâu gật đầu, Minh Nhật nhảy cẩng lên xém té. Hắn sang ngồi cạnh nó, lấy điện thoại ra tự sướng rồi cài hình nền cho cả hai. Tất cả như một giấc mơ với nó! Nó chợt ước phải chi giấc mơ này có thể kéo dài mãi….
Phần III : Đau thương và nước mắt

9.

Mỗi sáng nó thức dậy sớm đi học cùng Minh Nhật, khi thì bằng xe buýt, khi thì bằng xe đạp. Chiều chiều hai đứa ra cạnh hồ bơi học bài rồi vaò xem Minh Nhật luyện piano.
Riêng về phần Hạ Nhi, hôm trước bị cả Minh Nhật lẫn Trường Giang hâm he đến vô cùng tức tối mà chẳng thể làm gì được.. Cô nàng còn hẹn Trường Giang đi cà phê rồi bị anh ta gài Phan Thanh đi dùm. Khỏi phải nói Hạ Nhi bị một vố điên người luôn.
Mọi chuyện cứ trôi qua êm đềm thế đấy! Cho tới ngày sinh nhật hắn ta.
***
Bữa tiệc diễn ra tại sân vườn nhà hắn, có dựng cả sân khấu và dàn nhạc hoành tráng. Chắc là tại vì sinh nhật thứ 18. Hắn diện một bộ sơ mi trông bãnh trai và lịch lãm vô cùng. Có vài người bà con và bạn bè đến, còn lại chỉ toàn là khách của ba hắn. Về Bánh Dâu, nó thật dễ thương vợi bộ đầm hồng nhạt chấm bi trắng đơn giản. Tóc vẫn buông dài và kẹp chiếc nơ hắn tặng. Quà Minh Nhật nhiều quá nên nó vẫn còn cất quà của mình trên phòng, định là tiệc tan rồi đưa. Nó đứng một góc với Minh Thy và Quốc. Minh Nhật thì bị ba hắn bắt ở yên bên sân khấu để lát làm lễ. Hix nó thấy tội mình quá!

Bắt đầu buổi tiệc rồi kìa, MC giới thiệu và hắn bước ra, đẹp trai quá nhưng hình như hắn không thích thú gì cho lắm, cứ nhăn nhó thế nào ấy. Nó đứng đây nè, ko biết hắn có thấy ko T_T. MC bắt hắn giới thiệu, thổi nến, rồi cắt bánh, bản Happy Birthday vang lên. Mọi người vỗ tay… Hắn vội gửi lời cảm ơn rồi toan bỏ chạy nhưng không được, hắn bị túm lại để chờ thêm một màn đặc biệt gì đó nữa. Khổ quá T_T.

-Xin cậu chủ nán lại sân khấu đôi chút ạ! Để mừng sinh nhật thứ 18 của cậu chủ, có một món quà hết sức đặc biệt dành tặng cậu, từ một người bí mật …. Music…
Nhạc nổi lên, một gói quà to đùng đc đẩy vào. Mọi người chú ý, nó cũng tò mò.
“Chắc là gấu bông, hay tủ lạnh hay tủ quần áo…. Tào lao quá, chắc không phải đâu.”
-Mời cậu chủ khui quà ạ !

Minh Nhật làm theo chẳng hề hứng thú gì. Rút dây và mở nắp là xong. Hắn sẽ đc tự do, thoát khỏi mớ bùi nhùi này .
.
.
.
-Surprise !!!
-Xin trân trọng giới thiệu với mọi người, món quà đặc biệt này là tiểu thư Hoài Anh, con của chủ tịch tập đoàn tài chính “Thiên Long TBD”. Là vị hôn phu của cậu chủ Minh Nhật.

Một cô gái xinh đẹp chui ra từ cái hộp quà ấy? Cái gì mà vị hôn phu? Vậy là Hạ Nhi nói đúng sao, nó chỉ là trò đùa cho Minh Nhật ? Đúng, đúng thật rồi… Tim nó chợt nhói đau như vừa bị ai bổ làm đôi… T_T

Cô nàng này trông sành điệu lắm, ăn mặc hơi sexy một tẹo. Tóc cô ta búi cao để lộ bờ vai trắng nõn. Minh Nhật cũng bất ngờ. Nó lủi thủi lẻn vào nhà rồi lên phòng. Bên dưới Hoài Anh giữ Minh Nhật kè kè. Quốc với Thy cũng sinh lo. Nó thở dài, thấy buồn thì buồn thật nhưng ko muốn khóc. Nó thiết nghĩ sự thật nên cần được chấp nhận thôi. Nó là gì mà Minh Nhật phải thích? Một con nhỏ ko nhà cửa, gia đình, người thân, ba một nơi, mẹ một nẻo... Ko xinh đẹp mà cũng chẳng tài giỏi. Vậy thì làm sao lọt được vào mắt xanh của hotboy cơ chứ. +_+

Reang…reng…

-Dạ con nghe ba (T_T) – nó bắt máy .
-Dạo này con khỏe hok? Ở nhà bạn có thoải mái không con?
-Dạ con khỏe, gia đình bạn con tốt lắm ba.-nó với giọng nói ủ rủ
-Ba muốn báo cho con là người ta không cho mình chuộc nhà nữa rồi, ba xin lỗi, xin lỗi con nhiều Dâu à. Ba đang tìm thuê cho con một căn nhà nhỏ. Con ráng thêm mấy bữa nữa nha. Hàng tháng ba sẽ gửi tiền cho chủ nhà con cứ yên tâm.
-Dạ sao cũng đc ba! Chúc ba ngủ ngon. Con chào ba.

Nó cúp máy cái rụp… Ba nó sắp thuê cho nó, cũng tốt. Nó sẽ xa Minh Nhật, sẽ sớm quên hắn ta hơn… Hix…món quà nó chưa kịp tặng hắn. Một tấm hình nhỏ của hai đứa trên đu quay mà nó rửa ra từ điện thoại. Một chiếc nơ màu đen để đeo vào áo sơ mi. Một tấm thiệp nhỏ với dòng chữ be bé “Sinh nhật vui vẻ nhé anh yêu… Khi nào thi thì xài cái này, em ẽm bùa may mắn vào rồi đó!” Nó đem cất món quà vào góc tủ. Hix….T_T…
Cộc...cộc…cộc… Có người gõ cửa phòng nó, trong chớp nhoáng nó thầm mong là hắn. Nó mở cửa.
-Chào cô! Tôi vào đc chứ?
-Mời chị.
Hoài Anh bước một vòng đưa mắt nhìn tứ phía.
-Ngày xưa, mỗi lần tôi sang đây chơi, tôi đều ở phòng này. Cô có thấy rèm cửa, bộ drap, khăn bàn với cả miếng lót chân đều là mẫu mà tôi yêu thích. Tất cả vẫn được giữ lại.
-Nếu chị vào đây chỉ để nói mấy điều này thì mời chị ra!
Hoài Anh bước lại gần, liếc nhìn nó .
-Đúng là như lời Hạ Nhi nói, mày cũng không vừa gì. Tao cảnh cáo mày, khôn hồn thì rời khỏi đây và tránh xa Minh Nhật của tao ra càng sớm càng tốt.
-Không cần chị phải nói tôi tự biết.
-Được lắm mày nhớ những gì mày nói đó.
-2 người làm gì ở đây vậy? – Minh Nhật ở đâu chạy đến.
-Ụa honey, nhớ em quá hay sao mà đi tìm vậy cưng. Em nghe Hạ Nhi nói bé Thy có nhỏ bạn dễ thương nên muốn làm quen đó mà. Thôi mình xuống đi anh, hok ba mẹ anh lo.

Hoài Anh kéo Minh Nhật đi mà ko để hắn nói được thêm lời nào .
Nó cố kìm nước mắt, cười nhạt, Minh Nhật ngốc quá, sao lại bỏ mặc nó như vậy chứ. Nó thấy ghét hắn quá. Ghét hắn vô cùng. “Ứớc gì đây chỉ là mơ ! T_T”
Cộc…cộc…cộc…
“Hix ai vậy nữa”…
-Ai đó?
-Thy nè, cậu có sao hok ?
-Mình hơi mệt mình muốn nghỉ sớm …
-Hix vậy cậu ngủ ngon nha ! Mai gặp.

Nó nói chuyện với Minh Thy mà chẳng buồn mở cửa. Nó gục xuống bên cửa vật lộn với hàng tá suy nghĩ, đầu nó muốn nổ tung, tai nó ù đi, mắt nó cay xè. Nó ngủ thiếp đi luôn với vài giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi.

***

Phía dưới buổi tiệc đã tàn, Hoài Anh cũng đã về, Minh Nhật chạy vội lên phòng nó. Nó quên khóa cửa rồi, Minh Nhật bước vào, hõk có nó trên giường “Trời”, nó đang nằm co rúm dưới đất. Hắn thấy có lỗi với nó, sinh nhật hắn mà hai đứa chẳng nói chuyện với nhau được một câu, hắn ngốc quá. Minh Nhật bế nó lên giường, lau giọt nước mắt kia cho nó, kéo chăn lại, đặt lên bàn nó một gói quà nhỏ xinh rồi về phòng. Trong lúc lụi cụi bế nó Minh Nhật làm rơi chiếc điện thoại từ túi quần, hắn không hề hay biết.

Lạnh quá… Trời dạo này trở lạnh hơn rồi….hắt xì… Nó rung mình thức giấc. Nó lên giường ngủ từ bao giờ thế. Hix…dậy sửa soạn đi học thôi! Nó có cảm giác vô cùng uể oải đến lạ thường hức…hức…. Lại có một gói quà nhỏ à ?

“Hix đừng nói là của Minh Nhật nha”.

Nó chầm chậm mở ra xem, là một chiếc nhẫn ! Nó ghét hắn >” Bên dưới Minh Nhật đã đợi nó cùng đi học từ lâu. Nó xuống mà chẳng thèm nhìn hắn, đi một lèo ra cổng mặc cho hắn ta chạy theo kêu la í ối.

-Em….đừng giận anh mà! Hoài Anh với anh chẳng có gì như hôm qua nói cả.
Nó tiếp tục bước đi ào ào.
-Em…
Nó vẫn làm lơ.
-Tại Hôm qua khách đông quá nữa mà cô ta cứ níu anh kè kè hok thoát đi đâu đc. Em…nói gì đi mà! Tha lỗi cho anh nha. Hôm qua còn nằm lăn lốc dưới đất. Ngốc quá!
-Ơ em có nằm dưới đất à ?
Minh Nhật bật cười .
-Chứ còn gì nữa .
-Sáng em thấy mình ở trên giường mà .
-Ngốc ghê đương nhiên là anh bế em lên rồi .
-Ai cần anh bế chứ.-Nó làm bộ rồi bước vội lên xe buýt, Minh Nhật theo sau và ngồi cạnh nó .
-Em…năm nỉ đó…đừng giận nữa. Anh sẽ giải quyết mọi chuyện rõ ràng với Hoài Anh.
-Chị ấy là gì của anh ? Khai mau !
-Thì đúng là lúc trước anh có thích cô ta, mà cô ta ko thích anh, tự nhiên giờ lại… Anh chỉ thích ăn Bánh Dâu thôi ! Ko thích món khác nữa đâu .
Nó buồn cười nhưng cố làm vẻ mặt lơ lơ.
-Xứk… Ai cho anh ăn em chứ ?
-Kệ , anh cho là được – Hắn nằm tay nó – Hok giận nữa nha ! Anh sẽ nói chuyện với Hoài Anh .
-Tạm tha cho anh đó - ;)) nó mỉm cười, vui quá à. Vậy mà Hạ Nhi cứ dọa nó. Nó công nhận mình cũng dễ bị gạt ghê. Mấy pha này thường thấy trên phim tình cảm đó mà, tự dưng lại không biết đường nhận ra gì hết.
- Mà em sắp hết bị anh dọa đuổi đi rồi đó .
-Em nói gì ? Ai cho em đi chứ ! – Minh Nhật hơi giận .
-Thì ba em bảo mà ! Sáng sang anh qua rước em đi học chịu chưa !
-Hixhix…chắc nhớ em chết mất huhu…
-Có xa em luôn đâu mà lo, người gì mà cứ như con nít á ;)) .
-Lâu lâu phải qua nhà anh ở vài ngày anh mới cho đi, ko anh bắt cóc em luôn. Mà nhẫn đâu sao hok đeo ?
-Sáng em giận anh nên hok thèm đeo. Lát về đeo :”>. Thôi vô trường đi anh.
-Còn sớm. Ghé cái shop cạnh trường tí anh muốn mua đồ.
Minh Nhật kéo nó xuống xe, móc một chiếc điện thoại khác ra gọi.

-Alô, chị Mỹ hả ? Dậy mở shop, tôi muốn mua đồ. Minh Nhật con ông Trần đây.
-Dạ..dạ…cậu chủ đợi tí ạ.
-Anh, sao ăn nói kì lạ vậy, nhớ gì hok ?
-Ý anh wên, sorry baby ^^ hihi zô em.
Minh Nhật lựa một chiếc áo khoác, dễ thương chưa, có tai thỏ phía sau mũ trùm đầu nữa.
-Cái này đẹp hok em ?
-Ờ….ừ…cũng đẹp đó anh .
-Em thích hok ?
-Ơ sao lại hỏi em ?
Minh Nhật ko trả lời nữa, hắn ướm lên cho Bánh Dâu, ngắm ngắm, ngía ngía…
-Hợp….hợp… Chị Mỹ, em lấy cái này, tiền nè chị, khỏi thối.
Hắn lại kéo nó đi T__T
-Trời dạo này lạnh lắm, mặc thêm áo vào. Anh hok muốn ăn Bánh Dâu mà bị dính virut cảm cúm hay gì đâu. Nó ngượng ngùng nhưng lòng ngập hạnh phúc :”>…
. . .
Hoài Anh đang lục lọi gì đó trong phòng Minh Nhật .
“Cái này hay đây” – Cô ta tìm đc thứ gì và có vẻ vô cùng đắc ý.
. . .
-Lên phòng thay đồ đi rồi xuống ăn cơm, lẹ đó ! – Minh Nhật nói nó – Nhớ đeo nhẫn zô nghe hok !
-Biết rồi mà ^^

Nó về phòng, lòng ngập tràn niềm vui. Treo chiếc áo khoác Minh Nhật mới tặng nó lên thật cẩn thận. Nó hí ha hí hững. Trong khi đó Minh Nhật xém ú tim khi thấy Hoài Anh đang săm se phòng mình.

-Em làm gì ở đây ?
-Honey…đi học về rồi hả…nhớ cưng quá. Em đói òi mình xuống ăn cơm anh !
-Hoài Anh – Minh Nhật nghiêm nghị. – Em đừng đùa kiểu đó nữa .
-Thì em có đùa đâu, là thật mà.
-Anh nghiêm túc đó. Anh có bạn gái rồi là Ngọc Bảo bạn bé Thy. Nên em đừng giỡn bậy bạ vậy nữa.
-Em ko tin, em biết anh còn yêu em. Anh chỉ đùa giỡn với con bé đó thôi, em chắc là vậy.
-Ko anh quên em từ lâu rồi, người anh thích bây giờ là Bảo. Em đừng làm phiền anh nữa.
-Em cứ làm phiền đấy ! Sớm muộn gì anh cũng quay về bên em thôi. Em xuống nhà đợi anh ăn trưa cùng đó.

Cô ta đỏng đảnh bỏ đi mặc kệ cho Minh Nhật có nói gì. Bánh Dâu dọn chén ra hết rồi, Minh Nhật làm gì mà lâu thế. Đói sót cả ruột ! Nó bất ngờ khi thấy Hoài Anh. Cô ta bước lại bàn ăn, khoanh tay với thái độ đáng ghét. Trời ! Cô ta đeo một chiếc nhẫn y chang nó T_T, tim nó chợt thốt lên, nó tháo vội chiếc nhẫn của mình nhét vào túi.

-Tôi ko ngờ cô là người như thế. Miệng thì nói sẽ xa bạn trai tôi, mà hành động thì hoàn toàn ngược lại.
-Tôi đang tìm nhà, ko lâu đâu.
-Lần này ko biết tôi có dám tin cô hay ko. Nhưng cô biết rồi đó, tôi và Minh Nhật sẽ cưới nhau theo hôn ước của gia đình. Vì thế tôi khuyên cô nên ra đi càng sớm càng tốt để tránh tổn thương ngày càng nhiều.
Nó im lặng đến gần như vô hồn.
-Với lại cô cũng tự nhìn mình đi – Hoài Anh nhếch mép – Xấu xí, quê mùa, nghèo khổ, cô xứng với Minh Nhật à ? Nếu lấy tôi, thì việc làm ăn của gia đình anh ấy sẽ chẳng lo bất kì trở ngại nào. Cô suy nghĩ kĩ đi tất cả là vì Minh Nhật thôi. Đây là vật đính ước Minh Nhật mới tặng tôi, có đẹp ko ? – Cô ta khoe bàn tay đang đeo chiếc nhẫn ban nãy lấy trộm từ phòng Minh Nhật.

10.-1

Nó bỗng chết lặng đi. Tại sao chị ta lại có chiếc nhẫn giống hệt nó ? Hay là nó nhìn lầm ? Không thể ! Lẽ nào Minh Nhật lại đối xử tàn tệ như vậy với nó ư T_T. Nó khờ quá ! Lúc nào cũng tin vào Minh Nhật, hắn chỉ mới năn nỉ tí thì đã xiu lòng T_T… Huhu… Sụp đổ cả rồi, tất cả niềm tin về Minh Nhật trong nó sụp đổ cả rồi.

Bỗng có tiếng chuông cửa, nó vội chạy ào ra sân hix…hix…

- Hix…ụa anh Ken, anh đi đâu đây ?
- Ba em có việc bận nên nhờ anh chở em đi xem nhà mới. Em ok là chú ấy thuê luôn .
- Anh vào ăn cơm tí đi rồi mình đi luôn. Em cũng đang muốn rời khỏi đây T_T.
Minh Nhật xuống, nó và Trường Giang bước vào, nó liền choàng tay Trường Giang. Gương mặt Minh Nhật bỗng biến sắc.
- Anh thay đồ xong rồi đó hả honey ? Còn Bảo nữa, bạn trai em đến chơi à, qua ăn chung hết luôn cho vui nào ! – Hoài Anh chí chóe.
- Giới thiệu với hai anh chị, từ hôm nay Giang là bạn trai em.
Trường Giang hơi bị shock trước phát ngôn của nó. Anh khẽ đưa ánh mắt ngạc nhiên về phía Bánh Dâu. Minh Nhật thì khỏi phải nói, hắn bỗng trừng trừng cả lên, máu trong lồng ngực hắn bắt đầu sôi sung sục. Duy nhất mỗi Hoài Anh là thản nhiên như ko có gì.
- Vậy chúc mừng 2 người nha ! Thôi ăn đi ! Chiều nay chị với anh Minh Nhật đi suối tiên chơi. Em với cậu Trường Giang có muốn đi luôn hok ?
- Thôi khỏi chị, tụi em có hẹn riêng rồi.
- Tiếc quá nhỉ !

“Cái gì mà đi suối tiên ? Huhu”

Tim nó như nghẹn lại :((… Rõ ràng mới lúc sáng Minh Nhật còn ngọt ngào với nó lắm cơ mà ! Tất cả là giả dối hết sao !? Nó không muốn nghe gì nữa, cũng không muốn tin, rằng đây là sự thật.

“Minh Nhật à ! Hãy nói với em tất cả đều không như những gì em thấy đi ! T__T Huhu…”

Minh Nhật lầm lầm lì lì, đôi mắt anh xám đen lại. Trường Giang có lẻ hơi hiểu tình hình im lặng và ko dám nói gì.

- Hôm nay em có việc bận rồi, ko phụ chị Linh dọn dẹp được, chị thông cảm nha ! Mình đi anh – Nó lôi Trường Giang đi mất hút. Minh Nhật đập bàn tức giận bỏ về phòng. Hoài Anh nhếch môi khoái chí.
10-2

Trường Giang đèo Bánh Dâu dạo một vòng loanh hoanh đâu đó rồi tấp vào một bờ sông nằm ở ven thành phố. Bánh Dâu ngồi đấy, úp mặt vào đùi và chỉ biết khóc huhu… Trường Giang nhìn nó vẻ vô cùng xót xa, anh vỗ nhẹ lên đôi bờ vai mà anh cho là nhỏ bé mong manh ấy, lòng anh như đang có hàng vạn mũi kím đâm xuyên thấu tận tâm can.

Xa Xa mặt trời chỉ còn sót lại vài tia nắng yếu ớt le lói của cái khoảnh khác gọi ngày tàn. Bầy chim rừng cũng đang tìm về chốn nghỉ. Cảnh vật đã buồn nay lại buồn hơn vì hai con người đang ngồi đấy. Người ta chẳng thường bảo, tâm cảnh thấm đẫm ngoại cảnh sao !

- Tại sao…tại sao Minh Nhật lại đùa giỡn với em như thế T_T ?
- Chắc không phải như em nghĩ đâu, bình tĩnh đi em !
- :(( Anh ta đã tặng Hoài Anh chiếc nhẫn giống của em, hai người còn biết chắc sẽ lấy nhau mà :((… Chiều nay hai người còn đi chơi như em và Minh Nhật từng đi suối tiên nữa huhu :((….
- Thôi em nín đi ! Bánh Dâu của anh mà thiếu gì người theo đuổi…
- Nhưng em chỉ thích Minh Nhật ! :((……
“Ước gì em quan tâm anh bằng một nửa Minh Nhật thì hay biết mấy T_T”
---
-Vào dọn hành lí đi, mai anh sang chở em qua nhà mới.

Ngày hôm sau,
Bánh Dâu tiếc nuối nhìn căn phòng của nó tại nhà Minh Nhật thật kỹ lần cuối. Hix, là lần cuối thật rồi. Chắc nó sẽ nhớ lắm !
Nhớ cái lần nó ngã nhào xuống hồ bơi rồi được Minh Nhật cứu. Nhớ những lần Minh Nhật bắt nạt nó cứ đòi cho nó ra đường ở. Nhớ cái vết bỏng mà Minh Nhật đã bôi thuốc lên. Nhớ nụ hôn chớp nhoáng trong căn phòng này. Nhớ những lần hai đứa cùng học bài rồi nó ngồi xem Minh Nhật luyện đàn…T_T. Nó nhòe đi khi nghĩ về mọi thứ. Tất cả giờ chỉ là quá khứ mất rồi T_T.

“Qúa khứ thật đẹp nhưng chỉ là dối trá, là giả tạo, huhu…”

Bánh Dâu ôm đầu ngăn dòng nước mắt vô nghĩa kia. Nó tự trách mình sao phải khóc trước những con người vô cùng tàn nhẫn đã làm vỡ vụn trái tim non nớt của nó này. Nó quệt nước mắt tự trấn tĩnh mình, nó hít thật sâu rồi kéo chiếc vali đi.
Chợt nó đá phải một vật gì đó trên sàn nhà. Là một chiếc điện thoại, hình như của Minh Nhật thì phải. Bánh Dâu lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng bật lên T_T. Thật thêm đau lòng khi hình nền nó và hắn trên đu quay giờ đc thay bằng bức hình của Hoài Anh T_T.
Bánh Dâu cười nhạt đau đớn đặt chiếc điện thoại trở lại ngay ngắn trên bàn rồi vội bước đi.

- Tại sao em lại làm vậy ? – Minh Nhật xuất hiện vô cùng giận dữ.
- Anh tránh đường cho tôi đi !
- Không em không được rời khỏi đây !
- Anh đã nghe tôi nói gì chưa ? Anh Ken mới là bạn trai tôi. Tôi chưa bao giờ thích anh cả - +_+ nó cô kìm nước mắt.
- Em nói dối ! Anh ko tin. Có phải vì Hoài Anh ko ?
- Không phải. Vì tôi. Anh nên chấp nhận sự thật đi. Và yêu chị ấy !

Bánh Dâu đẩy Minh Nhật ra rồi bước thật nhanh, lau vội giọt nước mắt và ko dám quay đầu lại. Minh Nhật gục xuống , hắn thét thật to….. Hắn thấy mơ hồ quá ! Hắn ước đây chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi ! Hắn không hiểu, không hiểu vì cớ gì mà Bánh Dâu lại thay đổi nhanh đến thế ? Hắn không tin Bánh Dâu là người như thế ! Chắc chắn, chắc chắn phải có ẩn khuất gì. Và rồi hắn lại hét thật to…

Nó khóc, nó muốn chạy lại ôm hắn, nói với hắn rằng nó rất yêu hắn nhưng chẳng thể. Nói làm gì khi nó nghĩ hắn không yêu nó, hắn vui đùa với nó, hắn lường gạt nó. Trái tim nó mách bảo là nó nên tin hắn, nên đừng tin vào những điều nó thấy. Nhưng lý trí thì cứ ngược lại. Nó đã chọn lý trí. Liệu nó đã đúng hay liệu nó có sai ? T__T Nó khóc ngày một to hơn. Trường Giang phóng xe cái vèo, nó nhìn căn nhà, vỡ òa +_+.

“Tha lỗi cho em….yêu anh T_T”

11.-1

Chuyển nhà cũng đồng nghĩa với việc nó phải chuyển trường. Nhà mới của nó ở tận một vùng ngoại ô vắng vẻ. Chắc vì ở đó giá cả rẻ hơn trong thành phố. Nó trở lại một cuộc sống như trước kia. Cô độc và buồn tẻ. Thi thoảng thì cũng có Trường Giang đến chơi. Quốc và Thy đòi đến thăm mãi mà nó không cho. Đơn giản là vì nó không muốn Minh Nhật biết nó ở đâu thành ra tốt nhất là cũng không nên cho Thy với Quốc biết. Mà chắc gì Minh Nhật giờ còn nhớ đến nó T_T. Nghĩ thế nó lại thêm thẫn thờ…

***

Cuộc sống mới của nó cứ trôi qua nhạt nhòa thế đấy cho đến cái hôm cuối tuần nọ. Hôm ấy là ngày mà Minh Nhật thi trận chung kết của giải piano học sinh. Không hiểu vì lí do gì mà nó đã quyết định đến xem. Nó tìm một góc khuất để ngồi. Nó thấy Minh Nhật trong bộ sơ mi phẳng phu, chỉnh tề. Hắn vẫn đẹp trai như ngày nào, hixhix… Hắn ta có đeo chiếc nơ là quà sinh nhật của nó nữa…+_+ Minh Nhật đã tìm ra món quà nó giấu à ?

“Em nhớ anh quá Minh Nhật ơi +_+” Nó thút thít.

Minh Nhật bắt đầu bài thi của mình, anh thật điêu luyện trên những phím đàn. Ngày xưa thì nó vốn thích con trai biết chơi ghi ta hơn. Nó nghĩ con trai mà chơi piano trông cứ ẻo lả thế nào ấy. Giờ thì mới cảm được cái hay của việc con trai chơi piano. Trông chẳng ẻo lả mà phong độ thì đúng hơn. Con trai chơi ghi ta phong trần, lãng tử; còn con trai chơi piano lịch lãm, phong độ. Mỗi thứ điều có cái hay của nó cả.
.
.
Đến lúc người ta công bố giải rồi kìa… Nó cũng hồi hộp quá !
.
.
.
Giải nhì, hắn đoạt giải nhì, nó mừng quính lên. Vậy là công lao tập luyện bấy lâu nay của Minh Nhật đã gặt được thành quả xứng đáng ! Giải nhì là giỏi rồi ! Thi cả quốc gia chứ ít ỏi gì.
Nhìn Minh Nhật vui thật. Người ta lên chúc mừng và tặng hoa cho hắn đông đảo ghê. Nó mỉm cười lủi thủi ra về.

“Bánh Dâu, có phải là Bánh Dâu, Bánh Dâu đến xem mình?”
-Bảo…Bảo…

Nó quay lại theo quán tính. Chết hình như Minh Nhật thấy nó thì phải ! Làm sao bây giờ ? Nó vội bỏ chạy. Minh Nhật đuổi theo nhưng không bắt dấu kịp.

“Bánh Dâu còn nhớ đến mình. Nhưng tại sao lại ko muốn gặp mình. Không Bánh Dâu đã nói chẳng hề yêu mình, mình không cần cô ấy nữa T_T… Nhưng sao mình nhớ Dâu quá. Điên mất !”

“Không biết anh có còn nhớ mình không nhỉ +_+. Hôm nay thấy anh vui mình cũng vui lắm +_+. Dạo này có còn biết lễ phép với người lớn ko nữa ? Rồi ăn uống có điều độ không ? Sắp thi tốt nghiệp với đại học rồi còn gì hix. HuHu mình nhớ anh quá !”

Nó thẫn thờ lang thang tìm xe buýt về nhà. Quên mất đường rồi huhu. Đi đường nào để lên xe buýt số 13 đây ?

Ào…ào…+_+ trời bất chợt đổ mưa…. Những hạt mưa nhỏ bé tí tách đập vào gương mặt xinh xắn của Bánh Dâu. Nhưng sao thay nó lại không tìm cho mình một chốn trú chân. Nó cứ đi như thế, đi trong vô vọng giữa tiếng mưa mỗi lúc một ào ào xối xả. Đúng là ông trời cứ năm lần 7 lượt trêu ngươi nó mà. Nó bất chợt khóc, nước mưa hòa với nước mắt tạo ra một thứ vị vừa mặn vừa buốt mà chính nó cũng không thể tả nỗi.
Lạnh ! Nó tự siết chặt đôi vai gầy mỏng manh để tiếp tục lao đi. Sao nó nhớ lần giận anh dưới mưa quá….! Ước gì Minh Nhật lại đến T_T…

Nhưng không thể ! T_T Anh sẽ lại làm tim nó quặn thắt khi anh quan tâm nó. Vậy thì thôi xin anh đừng đến, cứ mặc nó, mặc nó đau đớn, lạnh giá giữa cơn mưa nặng trĩu và dòng người vội vã này. Rồi tất cả sẽ chóng phai thôi nếu như anh đừng đến T__T. Huhuhu…. Bánh Dâu khựng lại òa khóc…

-Ngốc quá sao lại đi dưới mưa chứ ? – Một chàng trai cầm ô bước đến sau nó.
11-2

-Ngốc quá sao lại đi dưới mưa chứ ? – Một chàng trai cầm ô bước đến sau nó.

Giọng nói này… Nó cố kìm nước mắt, thút thít quay lại…

-Em khóc sao ?
-Không phải việc của anh.

Bánh Dâu lau nước mắt cố tỏ vẻ lạnh lùng nhất dù nó không hề muốn. Người ta thường bảo phải yêu theo lý trí nhưng thường thì họ cứ làm bằng con tim nhưng nó thì không. Nó yêu bằng con tim nhưng lại hành động theo những mách bào của lý trí. Cả hai đứa còn đang học cấp ba thì lấy gì mà bảo đảm tương lai sẽ tươi đẹp cho nhau. Mà nó đâu phải nghĩ nhiều thế này vì suy cho cùng T_T Minh Nhật đâu có yêu nó !
Anh ta yêu Hoài Anh kìa ! Hoài Anh mới là tình yêu đích thực của anh ta đấy. T_ T Hoài Anh xinh đẹp lại là con nhà giàu có quyền lực, yêu chị ấy việc làm ăn của gia đình anh mới phát triển hơn. Đúng, vậy thì đúng là có cái cớ gì mà Minh Nhật yêu nó đâu. Vui đùa, giả dối cả thôi T_T…

- Em…
- Anh về đi !
- Em nói dối. Tất cả những gì hôm trước em nói với anh cũng là giả phải ko ?
- Đều là sự thật cả. – Nó lạnh lùng.
- Nếu là thật thì sao hôm nay em vẫn đến xem anh diễn .
- Anh hiểu lầm rồi, trường em cũng có bạn đi thi, em đến cổ vũ cho bạn ấy.
- ANH KHÔNG TIN !!!
- Còn nhiều điều về em nữa mà anh chưa biết đâu. Em không phải ngoan hiền như anh nghĩ. Em giả vờ yêu anh vì em đã cá cược với mấy đứa là em sẽ cưa đổ anh. Khi anh Trường Giang về nước được một thời gian thì em bắt đầu yêu anh ấy và hôm đó anh ấy buộc em phải dừng màn kịch này lại. Vì em đã trở thành bạn gái chính thức của anh ấy. Anh hiểu không ?
- Không ! KHÔNG ! ANH KHÔNG HIỂU !
- Không hiểu thì cũng phải hiểu đi. Đồ khờ khạo.

Bánh Dâu nhếch mép rồi vội quay lưng đi.
Minh Nhật buông chiếc ô mặc cho làn mưa giá buốt dội xối xả vào tâm can anh. Bánh Dâu ngậm ngùi oà khóc bước nhanh về phía xa xa…

***

Mỗi ngày trôi qua với Bánh Dâu đều là một nỗi nhớ nhung da diết đến quặng lòng. Đêm nào nó cũng gặp ác mộng, giật mình tỉnh giấc thì nó lại khóc, khóc đến không còn cả nước mắt. Nhiều lúc nó tự trách mình sao tàn nhẫn quá. Rồi lại trách Minh Nhật ngốc đến không hiểu rằng nó nói dối.

Vì em tàn nhẫn hay vì anh thật ngốc ?
Để yêu thương mãi vội xa em.
Để em khóc than trong muôn vàn đau đớn
Để cả con gió xinh nay cũng hóa u buồn.
[NaNa]

Đọc truyện teen Vì anh thật ngốc Đọc Tiếp : Vì anh thật ngốc Phần 3
tải game javaTrang Chủ
© 2013 by Trái Tim Băng